Mở Cửa [Xuyên Dị Giới]

Chương 28: Xá Ngu đại vu

舍愚 Xá Ngu: nghĩa là vứt bỏ mọi ngu muội

Tuy Thư Triển có làn da trắng nõn không tỳ vết, trên mặt cũng không có bất kỳ vết sẹo hay nếp nhăn nào nhưng xem ra cậu ta đã quá 30. Đối với những quý tộc nuôi dưỡng Thiên Tàn, bọn họ càng thích những người tuổi trẻ non nớt hơn.

Thiên Tàn 30 tuổi trở lên, trừ khi có thể sinh con đẻ cái hoặc có tác dụng nhất định với chủ nhân, thế thì nói không chừng chủ nhân của họ còn sẵn lòng nuôi đến tận ngày họ nhắm mắt xuôi tay. Dù sao tuổi thọ của Thiên Tàn so với người bình thường vẫn kém xa.

Thư Triển quay đầu, ánh mắt đối diện đại vu.

Đại vu vươn tay định xoa đầu Thiên Tàn.

Thư Triển ngoẹo đầu tránh thoát.

Đại vu kinh ngạc. Chẳng lẽ Thiên Tàn này không biết ý nghĩa của việc được đại vu xoa đầu?

Tuy Hoa Thiết Nhi đang đánh người nhưng vẫn luôn phân tâm ngó về phía Thư Triển và đại vu. Nhìn thấy Thư Triển vậy mà tránh khỏi tay đại vu, hắn vội vàng mặc xác đám khốn kiếp kia, chạy thẳng đến trước mặt đại vu giải thích: “Đại vu, trước đây Thư Thư là Thiên Tàn hoang dã được thú lắm lông Đại Hắc nuôi lớn, anh ta không rõ rất nhiều kiến thức thông thường.”

Hoa Thiết Nhi vừa khoa tay múa chân với Thư Triển vừa chậm rãi nói: “Thiên Tàn muốn ở lại nơi nào, ngoại trừ được thủ lĩnh ở đó đồng ý, tốt nhất là có thể được đại vu tiếp nhận.

Đại vu chỉ cần không phản đối là được. Nhưng nếu có đại vu đồng ý xoa đầu anh thì chẳng những là chịu tiếp nhận anh mà còn có nghĩa là sẵn sàng giúp anh loại trừ nguyền rủa. Thiên Tàn được đại vu xoa đầu, mọi người sẽ càng dễ chấp nhận hơn.”

Thư Triển bắt được vài từ mấu chốt, miễn cưỡng hiểu sơ sơ đối phương muốn diễn đạt điều gì. Thế nhưng anh vẫn giả vờ nghe không hiểu, bởi vì Thư đại quốc bảo anh không thích bị người khác xoa đầu như con nít, bất kể đối phương có thân phận gì.

Hoa Thiết Nhi thấy Thư Triển nghe không hiểu cũng không cảm thấy kỳ lạ. Hắn chẳng trông mong chỉ trong vòng nửa ngày mà một Thiên Tàn không biết tiếng phổ thông có thể nghe hiểu ý hắn. Tuy hắn đoán có lẽ đối phương đã từng học nhưng rốt cuộc đâu ai biết được chân tướng thế nào.

Hắn xem đây là lý do, nói với đại vu: “Ngài xem, ngay cả những từ thông dụng mà anh ta cũng không hiểu.”

Đại Vu gật đầu, rộng lượng tha thứ cho Thiên Tàn bất kính.

Hoa Thiết Nhi vỗ đầu, lúc này mới nhớ ra hắn còn chưa giới thiệu đại vu với Thư Triển bèn lập tức bổ sung: “Thư Thư, đến đây. Đừng sợ, vị này là Xá Ngu đại vu, là người được tháp đại vu của Trấn Hải quốc phái tới trợ giúp tôi.

Đồng thời, Xá Ngu đại vu cũng là một dã luyện sư (nhà tinh luyện kim loại) rất lợi hại. Ông ấy còn biết chữa bệnh và chế thuốc nữa. Sau này lãnh địa của chúng ta có rất nhiều chỗ cần dựa vào ông ấy đấy.”

Xá Ngu đại vu vừa khiêm tốn vừa hiền lành cười: “Ta già rồi, nhiều việc không làm nổi, càng không thể xưng là lợi hại được.

Kỹ thuật dã luyện cũng tàm tạm, chữa bệnh và chế thuốc lại càng không ổn. Chỉ là bên cạnh bát điện hạ tạm thời không có người trị liệu và thầy thuốc nên ta mới thay thế một thời gian.”

Xá Ngu đại vu còn muốn nói: ‘Đừng sợ, ta không phải loại đại vu bài xích Thiên Tàn’. Nhưng khi ông nhìn thấy Thư Triển tò mò nhìn ông với vẻ dò xét, chẳng hề tìm ra tí ti cảm xúc sợ hãi hay dè dặt nào liền nuốt ngược câu nói kia vào bụng.

Trước đó ông chỉ bị dã thú lông dài hiếm thấy kia hấp dẫn, bây giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện Thiên Tàn này khắc hẳn những Thiên Tàn ông từng gặp.

Trên người đối phương không có nửa điểm biểu hiện: tự ti, nhát gan, rụt rè, sợ phiền phức... thường thấy ở Thiên Tàn bình thường.

Ngược lại, dù cả người bọc trong bùn nhão cũng có thể bình tĩnh như đang mặc bộ lễ phục lộng lẫy nhất làm từ da của dị thú lông vàng, dẫu nhìn thấy đại vu cũng chỉ như gặp mặt người thường.

Đương nhiên chuyện này có thể liên quan đến việc Thiên Tàn hoang dã hoàn toàn “không hiểu gì hết”. Tục ngữ nói không sai, người ngu dốt không biết sợ.

Nhưng thế thì lại xuất hiện nghi vấn mới: nếu người này quả thật là Thiên Tàn hoang dã cái gì cũng không hiểu thì đến tột cùng cậu ta làm sao có thể tự bảo vệ mình tốt đến vậy?

Xá Ngu đại vu tạm gác những nghi vấn về Thiên Tàn hoang dã Thư Triển sang một bên. Hiện giờ, điều quan trọng hơn là xây dựng lãnh địa.

Bát điện hạ rời đi để tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh, lúc đi đã sắp xếp ổn thỏa. Nhưng đám lười nhác kia thấy hắn đi thật thì chưa đến một ngày đã lộ rõ nguyên hình.

Một kẻ hai kẻ đều lười nhớt thây, những người khác không phục, thế là cả bọn đều ngừng mọi hoạt động. Kết quả công cuộc kiến thiết lãnh địa vừa mới bắt đầu đã rơi vào trì trệ.

Ông làm đại vu, có thể trấn áp bọn họ. Nhưng mà... đám người bị giao cho bát điện hạ này hầu như đứa nào cũng là cái gai nhọn.

Tên nào tên nấy đều tráo trở, lật mặt như lật bánh tráng, trước mặt một bộ sau lưng một vẻ, thực hành đến hết sức trơn tru. Thời điểm ông ra mặt, cả đám đều vâng vâng dạ dạ nhưng ông vừa quay lưng đi thì lại nằm ì trở về.

Suy cho cùng, ông là đại vu, không phải người giám sát, cũng lười quản nhiều.