“Tuy là Thiên Tàn nhưng anh ta chắc chắn không phải Thiên Tàn tầm thường mà là thiên tài trong số họ!
Anh ta chẳng những có dáng vẻ trắng trẻo mà còn biết trị liệu trật khớp. Từ giờ trở đi, Thư Thư sẽ sống cùng chúng ta.
Anh ta là con dân bản hoàng tử tự mình thu nhận. Bọn mi hiểu rồi chứ?”
Đám đại hán điên cuồng gật đầu: Hiểu hiểu hiểu!
Thư Triển nghe hiểu một phần ba, bình tĩnh gật đầu với đám đại hán đầu trọc.
Bọn họ đồng thanh hô to: “Chào Thư Thư!”
Thư Triển thản nhiên đáp lại: “Chào mấy thằng cháu to xác.”
Đại Hắc nhếch miệng nhe răng nanh, trông hệt như đang cười gian.
Hoa Thiết Nhi cảm thấy cuối cùng thì mặt mũi của mình cũng được vớt vát lại chút xíu, tiếp tục giới thiệu Đại Hắc: “Đây là thú lông dài đã nuôi dưỡng Thư Thư, cực kỳ lợi hại. Nếu da bọn mi không cứng chắc được như ta thì đừng có tùy tiện trêu chọc nó.”
Thư Triển sửa lại: “Đại Hắc, không phải Mao Mao.”
Hoa Thiết Nhi không ngờ Thư Triển sẽ nói chen vào, sửng sốt chốc lát nhưng vẫn chịu sửa lời: “À, Mao Mao tên là Đại Hắc.”
Đại Hắc: “Gâu!”
Thế thôi hả? Còn gì nữa không? Đám đại hán xoa cổ nhìn sau lưng Đại Vu, không thấy cái gì cả...
Lượng lớn đồ ăn và rất nhiều mỹ nữ đâu? Đâu mất rồi? Bát điện hạ, uy tín của ngài đâu? Cho Thiên Tàn ăn hết rồi hả?
Đám đại hán không dám hỏi ra miệng, anh đẩy tôi, tôi đẩy anh.
Có kẻ to gan nào đó trốn trong đám người, nắm cuống họng nhỏ giọng phàn nàn: “Điện hạ đã nói ra ngoài tìm phụ nữ cho chúng tôi, kết quả ngài lại dẫn một tên Thiên Tàn hoang dã về ạ?”
Có một kẻ lên tiếng liền tòi ra kẻ thứ hai.
“Điện hạ... ngài nói ngài sẽ tìm được rất nhiều đồ ăn. Xin hỏi đồ ăn đâu rồi ạ? Chính là con thú Mao Mao này phải không? Nhìn da lông của nó đáng tiền lắm đấy, để tôi lột da nó cho!”
Lại thêm một kẻ mới chớp mắt đã quên đi đau đớn, hèn hạ nói: “Điện hạ, Thiên Tàn kia là phụ nữ ạ? Nếu phải thì ngài có thể giao cho tôi, tôi sẽ nuôi ẻm, tôi không chê ẻm lớn tuổi đâu. Công nhận gương mặt kia trắng nõn nà ghê luôn ấy, hế hế hế~”
Có gã lanh trí còn lập tức đề nghị: “Điện hạ, không có đồ ăn, không có phụ nữ cũng không sao. Chẳng phải nói tộc Dã Khương ở ngay gần đây à? Chúng ta đi đánh chiếm địa bàn của bọn họ, cướp đoạt đồ ăn và phụ nữ, cả năng lượng tệ của bọn họ luôn đi!”
Đề nghị này nhanh chóng khơi dậy nhiệt tình của đám đại hán. Mọi người nhốn nháo hưởng ứng:
“Đúng, đoạt đi đoạt đi! Chúng ta tạo thành một tiểu đội đột kích, đoạt xong liền chạy, quan trọng là phải cướp được thuốc tinh lực (tinh thần và thể lực) đấy!”
“Đúng đúng, không có thuốc tinh lực, làm gì cũng chả có tí sức lực.”
Đám đại hán đầu trọc giơ cao hai tay, cùng hét lên: “Chúng tôi muốn phụ nữ! Muốn đồ ăn! Muốn năng lượng tệ! Càng muốn thuốc tinh lực!”
“Không muốn Thiên Tàn!” Không biết ai hô một câu.
“Chuẩn, cái gì cũng muốn, chỉ là không muốn Thiên Tàn!” Ỷ vào pháp không trách chúng (pháp luật không xử phạt được đám đông), mọi người đồng thanh hò hét.
Dù sao thì Thư Triển vẫn chưa thông thạo ngôn ngữ của nơi này. Nếu anh nghe hiểu đám đại hán này đang nói gì... so với đắc tội một nhà điều chế thuốc thì việc càng đáng sợ hơn chính là đắc tội một nhà điều chế thuốc cấp quốc bảo đã tôn thờ Độc Thủ Phật Tâm (1) lại còn thích bảo mọi người tích cực hướng lên. Trước mắt, đám đại hán này cũng may phết đấy...
(1) Độc Thủ Phật Tâm là tên cuốn tiểu thuyết tu luyện võ thuật của tác giả Trần Thanh Vân. Kể về nam chính luôn phải bôn ba, tìm đường vượt qua những tình cảnh nguy hiểm, tuyệt vọng, cuối cùng trở nên nổi tiếng trong giới võ lâm, có thể nhận lại người thân, kết hôn với người yêu.
...
Câu nói ‘pháp không trách chúng’ này, ở chỗ Hoa Thiết Nhi tất nhiên là chẳng hề có tác dụng gì. Trước đây hắn từng hành hung đám khốn kiếp này một trận ra bã, giờ chẳng qua chỉ là tẩn thêm trận thứ hai trong giai đoạn khó khăn rối bời mà thôi.
Thư Triển sờ đầu chó, mỉm cười nhìn cảnh tượng gió tanh mưa máu trước mắt. Đừng tưởng anh không biết ‘Thiên Tàn’ là đang nói anh. Hiện tại năng lực phân tích của anh cao lắm đấy!
Không muốn Thiên Tàn hả? Anh còn chả muốn đến nơi này.
Trước đó anh còn nghĩ có phải Hoa Thiết Nhi cư xử hơi tàn bạo chút không. Còn bây giờ... anh chỉ cảm thấy đánh rất hay!
Có vài người suốt ngày cứ thèm ăn đòn ấy mà!
Dường như đại vu sợ anh bị dọa sợ bèn ôn tồn giải thích cho anh nghe: “Yên tâm đi, không đánh chết chúng được đâu. Bát điện hạ còn muốn giữ chúng lại làm việc nữa.”
Ông lão nhìn lại, phát hiện Thiên Tàn này làm gì có chỗ nào lộ vẻ sợ hãi đâu!
Chẳng những không sợ, hình như cậu ta còn đang mỉm cười.
Nhìn cậu ta vuốt ve dã thú lông dài đến là nhàn nhã thế kia, nếu không phải trên người cậu ta toàn là bùn nhão thì ông còn tưởng cậu ta là quý tộc đang xem biểu diễn trong vương thành nữa là.
Đại vu dời một phần hứng thú từ Đại Hắc lên người Thư Triển.
Ông lần nữa dò xét Thư Triển, cuối cùng kết luận có lẽ đây là một Thiên Tàn được quý tộc nuôi dưỡng, cuộc sống sung túc, chưa từng bị đối xử khắt khe bao giờ.
Bây giờ cậu ta bị bát điện hạ dẫn về, chỉ e không phải đi lạc mà là lớn tuổi bị vứt bỏ.