Ông lão trông khoảng sáu, bảy mươi tuổi nhẹ nhàng bật nhảy tại chỗ, vô cùng dễ dàng nhảy lên tảng đá lớn chỗ Thư Triển và Đại Hắc đang đứng.
Thư Triển vừa định giúp một tay: “...” Lúc anh lên đây vẫn là nhờ Đại Hắc giúp.
Ông lão đứng chắp tay, hòa ái hỏi: “Các cậu được bát điện hạ dẫn về à?”
Thư Triển ít nhiều gì cũng nghe hiểu được chút đỉnh nhưng anh không trả lời ngay mà âm thành quan sát ông.
Ông lão mặc quần áo màu trắng trông như váy. Quần áo không mềm mại như vải vóc, thoạt nhìn giống một loại da động vật bóng loáng, chẳng hạn da rắn.
Bên hông ông lão còn treo vài cái túi nhỏ, chân đi giày xăng-đan da hở ngón.
Lại nhìn vẻ ngoài của ông, vành tai đặc biệt dài, trên đó đeo hai chiếc vòng kim loại rất lớn. Bọng mắt dày cộm, mặt đầy nếp nhăn, hình như trên trán còn mọc ra một cặp sừng nhọn.
Đầu cũng trọc lóc, lộ ra rất nhiều hoa văn nom như hình xăm nhưng nhìn tổng thể vẫn có vẻ yên bình và thân thiện.
Ông lão thấy Thư Triển không trả lời, hình như không hề cảm thấy lạ. Thiên Tàn ấy mà... không phải trí thông minh thấp thì chính là phản ứng chậm.
“Đừng sợ.” Ông lão hòa nhã nói: “Mấy thằng nhóc ranh đó đều thiếu đánh, phải dạy cho chúng một bài học. Chúng toàn là con hàng lười biếng không ai cần, không đánh không nghe lời. Chờ lúc chúng bị bát điện hạ đánh cho một trận, chịu trung thực thành thật rồi thì chúng ta có thể đi xuống.”
Thư Triển: “...” Hình như anh vừa nghe được một số chuyện rất hung tàn thì phải.
Mười phút sau, toàn bộ mấy chục đại hán đều nằm dài trên mặt đất, dù quất cỡ nào cũng không chịu đứng lên.
Có người còn lau nước mắt, khóc lóc ỉ ôi: “Bát điện hạ, ngài đánh đủ rồi chứ? Bọn tôi đã hai ngày chưa ăn no, mãi mới đợi được đến lúc ngài về. Vậy mà ngài đối xử với bọn tôi thế này ư?”
Hoa Thiết Nhi một cước đạp hắn ngã lăn quay: “Dẹp, cho bọn mi đói chết luôn đi! Lắm người như vậy mà không biết tự đi săn tìm thức ăn hả?”
“Khu vực quanh đây nghèo nàn cằn cỗi, biết đi săn kiểu gì ạ! Lần trước chạy hơi xa một chút còn suýt bị đội săn của tộc Dã Khương tóm cổ. Ngài xem lãnh địa của những hoàng tử khác kìa, muốn cái gì mà không có chứ, cũng chỉ có...” Một người khác nói thầm.
Đại hán bên cạnh vội bịt miệng hắn: “Nói bậy bạ cái gì đấy! Không sợ bị bát điện hạ đánh chết hay gì?”
Hoa Thiết Nhi cực kỳ muốn đánh chết hết mấy tên khốn kiếp này nhưng nếu đánh chết thật thì hắn sẽ chỉ còn được mỗi cái gốc hoàng tử, thế cũng quá là mất mặt!
Với lại làm vậy ai sẽ xây dựng lãnh địa cho hắn đây? Mua nô ɭệ chắc? Xin lỗi nhá, hắn nghèo lắm!
Thậm chí có người còn to gan lớn mật, tràn đầy hy vọng bò đến bên chân Hoa Thiết Nhi, ngẩng đầu nịnh hót hỏi: “Thưa bát điện hạ thiên tài vĩ đại, lúc ngài ra ngoài có nói sẽ mang về rất nhiều đồ ăn và phụ nữ cho chúng tôi. Xin hỏi có phải bây giờ ngài mang về rồi không ạ?”
“Ááá! Đồ ăn! Tôi muốn ăn thịt!”
“Ố là la! Phụ nữ, tôi cần phụ nữ! Cho tôi một cô đi ạ, tôi sẽ xây cho ngài cả tòa thành!”
Tất cả đại hán mới nãy còn nằm ì trên mặt đất, chỉ có thể lẩm bẩm rêи ɾỉ chứ không thể động đậy, giờ lại đồng loạt bò dậy, muốn cùng lao ra ngoài. Mặt mày người nào người nấy đều là vẻ hớn ha hớn hở.
“Soạt! Bốp!” Một sợi xích sắt sượt qua đám đại hán, quất mạnh xuống đất, tạo ra một vết nứt trên mặt đất cứng rắn.
Lộp bộp! Cả đám đại hán đều dừng bước, từng người thành thật trở lại, đứng co ro khúm núm tại chỗ như chim cút, không dám nhúc nhích.
Ông lão nhìn thấy phía trong cuối cùng cũng yên tĩnh, lúc này mới cười với Thư Triển, nói: “Giờ chúng ta có thể qua đó rồi.”
Khi ông lão xuất hiện trước mặt mọi người, mấy chục đại hán nháo nhào khom lưng cúi đầu, cung kính hô lên: “Đại vu khỏe, bái kiến đại vu.”
Còn có người hét thẳng vào mặt ông lão: “Đại vu, mau cứu chúng tôi với ạ! Bát điện hạ muốn làm thịt chúng tôi kìa, huhu!”
Ông lão cười ha hả trả lời: “Đáng đời.”
Đám đại hán đều che mặt: Hức hức hức, hình như bọn họ cũng chọc giận đại vu luôn rồi.
Có người muốn dời lực chú ý, tinh mắt trông thấy một người và một dã thú đi theo sau lưng đại vu đến thì lập tức chỉ vào Thư Triển, kêu lên: “Ế! Mau nhìn kìa, Thiên Tàn! Còn có một con thú lông xù nữa!”
“Cái giề? Có Thiên Tàn hả? Đâu đâu đâu? U là trời, thánh thần ơi, tuy đời tôi đã không còn hy vọng thức tỉnh nhưng tôi không muốn con trai, con gái mình cũng không cách nào thức tỉnh đâu. Bảo Thiên Tàn kia cách xa tôi một chút!”
“Mau đuổi Thiên Tàn kia đi đi, đừng để hắn đến gần đây!”
“Bắt con thú lông xù kia mang đi bán lấy tiền thôi!”
Hoa Thiết Nhi khí tụ đan điền, bỗng nhiên rống to: “Bọn mi câm miệng hết cho ta!”
Toàn trường yên tĩnh.
Hoa Thiết Nhi gật đầu chào ông lão trước, sau đó đi đến phía sau ông lão, kéo Thư Triển ra đứng trước ông, giới thiệu anh với những người đang có mặt: “Đây là Thư Thư, ân nhân cứu mạng của ta.”