Mở Cửa [Xuyên Dị Giới]

Chương 25: Xử Phạt

Bát hoàng tử điện hạ nhảy xuống từ trên tảng đá, hiền hòa nói với Thư Triển: “Anh ở đây nghỉ ngơi một lát đi. Lãnh địa còn đang trong quá trình xây dựng nên hơi lộn xộn, anh đi vào khá là nguy hiểm. Tôi tìm người thu xếp trước, anh và Mao Mao cứ ở chỗ này chờ tôi.”

Hoa Thiết Nhi nói rồi xông vào đống đá hỗn loạn.

Thư Triển cùng Đại Hắc bốn mắt nhìn nhau, anh nhún vai: “Hình như hắn muốn chúng ta ở đây chờ một lát thì phải. Con có muốn chờ không?”

Đại Hắc: “Gấu!” Con muốn uống nước.

Thư Triển bịt mũi nói: “Con cũng không muốn chờ đúng không? Vậy chúng ta vào xem thôi, mong là trong đó không quá tệ.”



Loẻng xoẻng lốp bốp!

Xích sắt vung lên, mỗi lần quất xuống đều không trượt phát nào.

Đại hán đầu tiên bị đánh còn chưa kịp phản ứng.

Người thứ hai bị đánh trúng đã giật bắn lên, kêu la oai oái: “Địch tập kích!”

“Kẻ địch đến rồi! Mau dậy đi!”

“Chạy mau, có người đánh tới rồi!”

“Huhu, tôi không muốn làm nô ɭệ, đánh trả đánh trả thôi.”

“Đánh cục cớt! Tranh thủ thời gian chạy lẹ đi. Chỗ này không có cái gì hết, chờ bọn chúng đi rồi chúng ta lại về!”

Mấy chục đại hán rối rắm loạn lạc, chạy lung tung khắp nơi như ruồi không đầu, chạy một hồi mới phát hiện: “Ông nội nó! Kẻ địch chỉ có một tên thôi hả?”

“Là điện hạ?”

“Đừng chạy đừng chạy, là điện hạ trở về!” Đám đại hán lại nhốn nháo hú hét.

“Áu áu áu! Điện hạ ngài dừng tay đi, chúng ta là người một nhà mà!”

“Điện hạ... là chúng tôi sai, đừng đánh nữa, sắp đánh chết người rồi!”

“Ngài còn đánh nữa, tôi... tôi... tôi đánh trả đấy nhé!”

Hoa Thiết Nhi vung xích sắt không chút nương tay, nghe vậy thì cười khẩy: “Đánh trả? Được, tới đi! Hôm nay bản hoàng tử không quất đám tiện nhân bọn mi thành bùn nhão thì bọn mi cũng không biết ai là lão đại của mình!”

“Ái ui áu áu! Đại vu cứu mạng, bát điện hạ lên cơn điên rồi!”

“Đại vu cứu mạng với!”

Mấy chục đại hán bị Hoa Thiết Nhi đuổi theo đánh bò lăn bò càng. Không phải bọn họ không dám đánh lại mà là bọn họ biết rõ hễ bát hoàng tử nổi điên lên thì cực kỳ đáng sợ. Hắn nói đánh chết bọn họ là tuyệt không chừa lại cho bọn họ một hơi.

Dù người ta chưa thức tỉnh nhưng mà đánh giỏi là thật! Nếu chỉ bàn chuyện đánh đấm, cả vương thành bát hoàng tử nói hắn thứ hai đảm bảo không ai dám tự xưng thứ nhất.

Về phần chạy trốn... bọn họ chạy trốn bằng cách nào?

Nói một câu khó nghe, bọn họ đều là những dũng sĩ bình thường đã bị đào thải, trưởng thành từ lâu nhưng vẫn không thức tỉnh, là phế vật bị quốc vương bệ hạ và những hoàng tử công chúa khác ép buộc nhét cho bát hoàng tử điện hạ. Ngoài bát hoàng tử ra còn ai muốn giữ lại bọn họ nữa?

Lùi một vạn bước mà nói, nếu bọn họ chạy trốn thật thì bất cứ người nào cũng không có thân phận chính thức, ra ngoài lăn lộn chính là kẻ lưu lạc. Một khi những kẻ lang thang bị bắt lại, trừ khi hết sức may mắn, còn không đều sẽ bị bán làm nô ɭệ.

Vậy nên... vậy nên thà bây giờ cứ giả làm rùa rụt cổ một chút, chờ bát hoàng tử bớt giận, mọi người sẽ ổn ngay ấy mà.

Hoa Thiết Nhi ở cùng mấy con hàng lười nhác này đã lâu, há có thể không biết bọn họ đang nghĩ gì trong đầu!

Hắn còn tưởng lần trước mình vừa khuyến khích vừa nghiêm khắc thì đám sâu lười này sẽ trở nên trung thực, siêng năng một thời gian. Nào ngờ hắn mới rời đi còn chưa đến mười ngày thì đám biếng nhác này lại hiện nguyên hình.

“Ta đánh chết đám lười chảy thây bọn mi! Ta đã bảo bọn mi xây tường vây, dựng nhà ở, đào mương nước. Giờ thì tường vây đâu? Nhà ở đâu? Mương nước đâu hả?”

Ông nội nó chứ, cả lũ đều khốn kiếp!

Biết rõ bản thân bị người khác xem thường liền dứt khoát coi mình thành phế vật, còn vừa lười vừa tham vừa gian xảo, hai mặt tráo trở, phân biệt đối xử, thấy mạnh sợ rúm ró, gặp yếu lại xấu xa.

Nếu không phải hắn thật sự không có ai để dùng thì còn lâu hắn mới dùng cái đám bùn nhão không trát nổi tường này!

“Ú á huhu, điện hạ tha mạng! Bây giờ chúng tôi đi xây nhà liền, ngay và luôn đây ạ!”

“Muộn rồi! Nhận lấy cái chết hết cho ta!” Hoa Thiết Nhi hung thần ác sát, điên cuồng đuổi đánh.

Thư Triển và Đại Hắc đứng trên tảng đá lớn, chứng kiến một màn này thì liên tục kinh ngạc thán phục. Những đại hán kia chạy nhanh thật, động tác của Hoa Thiết Nhi còn nhanh hơn.

Tầm mắt bọn họ khó bắt kịp tàn ảnh của xích sắt do Hoa Thiết Nhi vung vẩy, thế là cả hiện trường chỉ có thể nghe thấy tiếng ma kêu quỷ hú.

Đại Hắc hưng phấn đến mức đuôi đong đưa dữ dội, đặc biệt muốn lao vào tham gia cùng.

Thư Triển đè đầu nó lại: “Không cho con gây rối, đứng xem thôi.”

Đại Hắc tranh thủ quyền lợi: “Gấu!” Baba, con cũng muốn xuống dưới chơi.

Thư Triển: “Không được, thành thật đợi ở đây cho ba.”

“Khụ khụ.” Có tiếng ho khan yếu ớt truyền đến từ cách đó không xa.

Thư Triển quay đầu, trông thấy một ông lão trên đầu đầy hoa văn đang chậm rãi bước đến.

Ông lão bắt gặp Thư Triển và Đại Hắc, ngẩng đầu quan sát, tập trung nhìn vào Đại Hắc.

Đại Hắc thăm dò: “Gấu!” Lão già kỳ quái.