Chả có nhẽ Thiên Tàn này có trí nhớ đặc biệt tốt?
Hay là trước đây Thiên Tàn biết nói tiếng phổ thông, chỉ là bị đuổi ra ngoài quá lâu, thời gian dài không nói nên quên mất. Nhưng chỉ cần có người nhắc nhở liền nhanh chóng nhớ lại lần nữa?
Hoa Thiết Nhi đoán có lẽ chân tướng là vế sau.
“Lãnh địa, lãnh địa của cậu.” Thư Triển chậm rãi nói.
Hoa Thiết Nhi vui vẻ: “Đúng, đây chính là lãnh địa của tôi.”
Thư Triển hiểu được ý của thiếu niên dựa trên lời giải thích và cách hắn thể hiện.
Nếu từ này đúng là ‘lãnh địa’ như anh nghĩ thì khỏi phải hỏi, trước đó thiếu niên nói dẫn anh về chỗ vũng bùn chắc chắn không phải là nghe không hiểu, mà chính là lừa anh.
Rốt cuộc thì anh cũng nhớ ra lúc trước anh cảm thấy có gì đó sai sai là ở chỗ nào. Xung quanh vũng bùn không có lấy một ngọn cỏ, bùn đất màu đỏ thẫm, thế nhưng nơi họ đi qua và dừng chân nghỉ ngơi bữa giờ lại có rất nhiều thực vật, bùn đất toàn là màu vàng sậm.
Thư Triển biết rất có thể mình đã rời xa vũng bùn, chỉ đành nhập gia tùy tục. Dựa vào mỗi mình anh và Đại Hắc, có khi ngay cả phương hướng để quay lại vũng bùn cũng không thể phân biệt rõ ràng.
Vì giữ mạng, anh bắt đầu quan sát tỉ mỉ nơi được gọi là ‘lãnh địa’ trong miệng thiếu niên.
Nhưng đây có phải lãnh địa của thiếu niên thật không đấy? Sao lãnh địa của người ở mà không có cây cối gì hết vậy?
Đến cả cỏ dại cũng chỉ lèo tèo ít ỏi, nói đất đai cằn cỗi tới nỗi cỏ không mọc được cũng không ngoa. Lướt mắt nhìn quanh, khắp nơi gần như toàn là đất bằng và mấy gò núi nhỏ được tạo thành từ đá tảng chất chồng lên nhau.
Có đất bằng thì tốt nhưng đất này có phải cứng quá rồi không?
Lúc nãy anh thử sờ xuống đất xem tại sao thổ nhưỡng ở đây không thích hợp cho thực vật sinh trưởng, kết quả anh dùng móng tay khựi cả buổi mà vẫn không lấy được bao nhiêu bụi đất, ngược lại còn làm ngón tay đau nhức.
Đất khô cứng kiểu này làm sao trồng hoa màu, nuôi gia súc được?
Bình thường những người ngoài hành tinh này ăn cái gì? Ăn đá hả?
Chắc là không đâu, vừa rồi anh còn ăn được thịt nữa mà.
Thư Triển không hiểu nổi, chỉ cảm thấy nơi này đâu đâu cũng tràn ngập bí ẩn.
“Tảng đá.” Thư Triển chỉ vào lãnh địa nói: “Không có... đồ ăn.”
“Đừng lo, có đồ ăn. Tôi sẽ đi săn, không thì có thể đi cướp. Quanh đây có vài bộ tộc, tộc Dã Khương rất giàu có đấy thôi.”
“Tộc Dã Khương, giàu có. Nhưng cậu, không có.”
“Sẽ có, cái gì cũng có hết! Anh phải tin tôi!” Hoa Thiết Nhi trúng 100 điểm tổn thương cố gắng chứng minh: “Nhìn đi, sắp đến nguồn nước rồi. Nguồn nước ở ngay phía trong kia kìa. Đó là nơi tôi đã chọn cho các lãnh dân của mình ở. Nguồn nước cũng là do tôi phát hiện, là nước sinh hoạt luôn đấy!”
Thư Triển nghe xong hai chữ ‘nguồn nước’ lập tức phấn chấn tinh thần.
Hoa Thiết Nhi vừa khiêm tốn vừa ẩn chứa hàm ý khoe khoang nói: “Tôi đã đi xa một khoảng thời gian rồi. Trước khi đi, tôi có căn dặn bọn họ xây dựng cho tốt. Anh nhìn thấy mấy tảng đá lớn kia không? Đó là thứ chúng tôi gom đến để chuẩn bị xây nhà đấy. Tôi nghĩ ít nhất bọn họ đã... Đây là cái gì?!”
Hoa Thiết Nhi trợn mắt nhìn một bãi đá lởm chởm hỗn loạn, nằm im ắng bất động, khó tin gầm lên.
Sự thay đổi này... vốn chẳng có bất kỳ thay đổi nào.
Lúc hắn đi thế nào thì bây giờ vẫn y như vậy. Không, cũng có chút ít thay đổi, trên mặt đất có thêm một số dấu vết của phân và nướ© ŧıểυ.
Phân khô dính trên mặt đất, dưới nhiệt độ cao của mặt trời chiếu rọi, bốc ra mùi hôi thối. Chưa kể mùi nướ© ŧıểυ khai nồng nặc.
Hoa Thiết Nhi bỏ Thư Triển và Đại Hắc lại, nhảy lên một tảng đá tương đối lớn, giơ một tay che nắng, nhìn về phía giữa sân đá.
Sau đó, hắn trông thấy một đám đàn ông lực lưỡng đầu trọc, người nào người nấy không có tí xấu hổ cứ thế cởi truồng dựa lưng vào tảng đá.
Tất cả giáp da của mọi người đều được trải căng trên đá, dùng làm chòi hóng mát, còn bọn họ thì nằm phè phỡn dưới chòi hóng mát chạy bằng giáp da.
Ai cũng lờ đờ, nhàn nhã, muốn bao nhiêu thoải mái liền có bấy nhiêu, mặt đất còn rải rác mấy khúc xương vụn.
Cách đám đại hán đầu trọc không xa có một cái hố không lớn lắm. Trong hố có nước, sóng nước lăn tăn, có vẻ là nước lưu thông được.
Rất nhiều sâu kiến bò lổn ngổn trên đất nhưng hình như chúng cũng không thích đến gần mấy gã đại hán đầu trọc kia. Hai phe nước sông không phạm nước giếng, anh đi đường anh tôi đi đường tôi, nhìn hết sức hài hòa.
Hoa Thiết Nhi tức đến sắp nổ tung.
Lớp da bò của hắn bị thổi bay, mặt mũi của hắn cũng mất hết rồi còn đâu!
Đáng hận nhất chính là mấy gã khốn kiếp lười nhác này không chịu xây dựng cho đàng hoàng thì cũng thôi đi nhưng bọn họ thậm chí còn không thèm cử người canh gác!
Đây là muốn chết hay chán sống hả?
Nếu để Thư Thư và Mao Mao nhìn thấy cảnh này còn nghĩ hắn không có năng lực làm lãnh chúa.
Hoa Thiết Nhi cười gằn, dám khiến ta mất mặt, bọn mi chờ đó cho ta!