Mở Cửa [Xuyên Dị Giới]

Chương 23: Học Ngoại Ngữ

Hoa Thiết Nhi tự nhận mình là người thông minh nhất thiên hạ, tất nhiên nhớ kỹ cách phát âm của từ này.

Anh đã theo tôi đến lãnh địa của tôi thì chính là người của bản hoàng tử rồi còn gì nữa, đâu ra chuyện tôi có thể để anh quay về chịu chết hả?

Hoa Thiết Nhi giả vờ như nghe không hiểu ý của Thư Triển, hắn chỉ vào phía trong lãnh địa nói: “Vào đi, trong đó có nguồn nước.” Sau đó làm động tác uống nước.

Thư Triển ăn thịt mặn, lại không uống nước hơn nửa ngày trời, khát nước muốn chết. Anh liếʍ môi, nghĩ thầm: nếu đã vậy thì trước tiên cứ xem thử thiếu niên ngoài hành tinh này muốn làm gì đi.

“Con trai, nơi này còn cách vũng bùn xa lắm à?” Thư Triển hỏi Đại Hắc.

Đại Hắc: “Gâu!” Xa lắm luôn á baba!

Thư Triển tự lừa dối mình: “Gần lắm à? Thế thì tốt rồi.”

Đại Hắc:... Baba vui là được.

Hoa Thiết Nhi thấy Thư Triển ăn no rồi mà vẫn không gặp được bản mặt của đám khốn kiếp kia, đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất. Nhưng trong lòng hắn ít nhiều gì vẫn ôm một tia hy vọng... có lẽ đám khốn kiếp kia chỉ bỏ bê nhiệm vụ trông coi biên giới thôi, chứ thực tế thì xây dựng bên trong cũng không tệ lắm?

Hoa Thiết Nhi ôm chút xíu hy vọng mong manh, dẫn theo Thư Triển và Đại Hắc bước vào lãnh địa của mình.

...

Còn một đoạn nữa mới đến trung tâm chính của lãnh địa, Hoa Thiết Nhi không hề lãng phí thời gian, vừa đi vừa tiếp tục dạy anh hội thoại.

“Đây là tảng đá, tảng... đá...

Đây là mặt đất bằng phẳng. Nói cùng tôi nào, mặt đất, bằng phẳng, vùng đất, đất đai.

Đó là bầu trời. Thứ đang trôi nổi là đám mây. Thời tiết hôm nay cũng đẹp phết đấy, không thấy nhiều mây lắm nhỉ!

Nhìn xem, mặt trời. Cái to là mặt trời lớn, hai bóng đèn nhỏ hai bên... một cái gọi là mặt trời tả vệ (bên trái), còn lại là mặt trời hữu vệ (bên phải).”

Hoa Thiết Nhi giơ tay lên: “Tay trái, tay phải. Bên trái, bên phải. Tay, đây là tay.”

Phương pháp giáo dục nhồi nhét này của Hoa Thiết Nhi không thích hợp cho việc học ngôn ngữ nhưng lúc này lại vừa khéo quá hợp để áp dụng cho Thư Triển.

Thật ra Thư Triển không muốn học môn ngôn ngữ ngoài hành tinh này cho lắm. Anh vẫn mong có thể về sớm một chút. Chờ anh về rồi thì ngôn ngữ ngoài hành tinh mà anh vất vả học được chẳng phải cũng trở nên vô ích à?

Nhưng mà vô hình trung... Thư Triển lại bất chợt có cảm giác vi diệu rằng rất có thể anh sẽ phải ở lại tinh cầu xa lạ này một thời gian ngắn, thế thì không biết ngoại ngữ sẽ rất bất tiện.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng một phen, Thư Triển quyết định vẫn nên học cho giỏi môn ngôn ngữ ngoài hành tinh này mới được.

Từ lúc Thư Triển có ý thức học ngoại ngữ cùng thiếu niên lực sĩ, anh bắt đầu tổng kết, quy nạp trong đại não. Đầu tiên là ghi lại chú âm (1) cho các từ đã học, sau đó phân loại chúng.

(1) 注音 chú âm hay chú âm phù hiệu (Bopomofo) là một loại chữ viết dùng để ký hiệu cách phát âm các chữ Hán trong tiếng Quan Thoại Trung Quốc.

Học xong cách phát âm và ý nghĩa của các từ đơn, lại chú ý đến các từ nối trong câu nói của thiếu niên, không hiểu chỗ nào thì hỏi lại ngay.

Tuy vẫn còn nhiều lúc hai người cứ như ông nói gà bà nói vịt nhưng cũng coi như hiểu được kha khá một số cách dùng từ.

Điều tuyệt vời là lúc đầu trí nhớ của Thư Triển vốn đã rất tốt, trải qua việc phát triển trí não không sao giải thích được trước đó, anh nhận ra trí nhớ của mình càng trở nên mạnh hơn, đến mức chỉ cần nhìn lướt và nghe qua là nhớ ngay.

Hơn nữa, trong cơn mơ, lúc vùng vẫy giữa biển tri thức anh mới phát hiện ra nó có chức năng lưu trữ và tìm kiếm như một cái máy tính.

Tiếng ngoài hành tinh mà thiếu niên nói có vài chỗ phát âm hơi giống hệ thống ngôn ngữ trên Trái Đất nhưng cũng có chỗ khác hẳn. Điểm không giống chính là nhất định phải tăng thêm điểm nhấn trên cơ sở ghép vần vốn có.

Thư Triển cố gắng khiến thiếu niên nói thật nhiều chữ có một âm tiết và từ đơn để anh giải quyết hệ thống chú âm cái đã.

Đợi đến khi hoàn thành 70-80% bảng chú âm, Thư Triển mới bắt đầu phân loại những từ đã học theo hàm nghĩa, còn cẩn thận ghi một chữ Hán gần giống ở bên cạnh để đối chiếu. Nếu không có Hán tự phù hợp, anh sẽ dùng ký hiệu hoặc hình vẽ để ghi chú.

Từ đó, ngữ pháp quy nạp của ngôn ngữ ngoài hành tinh mà thiếu niên nói sẽ dần dần hình thành dàn khung cụ thể.

Có khung ngữ pháp rồi, phần còn lại cứ việc điền từ vựng mới học vào là coi như xong. Tất nhiên đây chỉ là giai đoạn đầu, đợi đến lúc quen thuộc sẽ có thể bỏ qua khung ngữ pháp và học cách nói chuyện thoải mái như người bản xứ.

Hoa Thiết Nhi phát hiện Thiên Tàn hoang dã lớn tuổi được nuôi dưỡng tốt này chỉ cần nghe từ đơn và mấy câu hắn nói một lần là có thể nhớ rõ tất cả, đã thế còn càng nhớ càng nhanh, lặp lại rõ ràng rành mạch thì cực kỳ kinh ngạc.

Thiên Tàn thông minh đến thế ư?

E rằng ngay cả những thiên tài đã thức tỉnh từ nhỏ cũng không thông minh được vậy luôn đấy?