Đại Hắc nằm úp sấp bên cạnh anh.
“Gấu!” Đại Hắc lo lắng rúc vào người anh.
Thư Triển xoa xoa cái đầu chó sạch sẽ của nó: “Không sao, ba bị hạ đường huyết tí thôi.”
Anh không biết mình đã mê man bao lâu, tỉnh lại một lát đã cảm thấy cả người hốt hoảng, máu không kịp lên não, ngực đánh trống liên hồi, đây rõ ràng là phản ứng khi bị hạ đường huyết.
Lúc này nên ăn ngay một viên kẹo, không thì tốt nhất là nằm xuống nghỉ ngơi.
Thư Triển chờ cảm giác khó chịu qua đi, không thèm quan tâm thịt trong bọc đã hơi có mùi ôi, trước tiên liếʍ thử một miếng, sau khi xác định có thể ăn liền mặc kệ mọi thứ cắn một ngụm. Anh đói dữ lắm rồi!
Ui...! Miếng thịt dai nhách, so với thịt bò khô anh từng ăn trước đây còn khó nhai hơn, chẳng khác gì đang gặm một cục thịt xông khói bị đông cứng ngắc vào mùa đông.
Nhưng Thư Triển biết anh buộc phải ăn, càng cần cung cấp một lượng muối nhất định cho cơ thể. Vậy nên dù miếng thịt này đã hơi hôi lại còn rất khó ăn khó cắn thì anh vẫn phải ráng sức cắn mạnh, giật ra được tí xíu thịt rồi nhai nuốt từng chút một.
Hoa Thiết Nhi lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Đến thịt chín mà anh cũng không cắn nổi luôn hả?” Hắn đã mang về một tên Thiên Tàn yếu nhớt cỡ nào đây trời?
“Đưa tôi.” Hoa Thiết Nhi duỗi tay ra.
Thư Triển tưởng hắn cũng muốn ăn, vừa khéo anh đã cắn được một ít thịt bèn trả miếng thịt còn lại cho hắn.
Đại Hắc ngửi mùi miếng thịt kia, tỏ vẻ ghét bỏ. Cho dù nó là một con chó cũng chưa từng ăn loại thịt nào thối như vậy! Baba đáng thương quá huhu~
Hoa Thiết Nhi chộp lấy miếng thịt, roẹt một phát xé ra thành từng miếng nhỏ bằng ngót út dễ như trở bàn tay, sau đó cho mấy miếng thịt vào bọc da nhỏ, đưa cho Thư Triển: “Vầy thì chắc anh cắn được rồi đúng không?”
Thư Triển khẽ giật mình, sờ lên cái cổ vẫn còn vô cùng đau nhức của mình, quyết định bỏ qua cho thiếu niên ngoài hành tinh này một lần.
Hoa Thiết Nhi lượn quanh một vòng, không thấy bóng dáng người nào thì quay lại.
Hắn quyết định cho mấy tên khốn kiếp kia thêm một cơ hội, hắn sẽ ngồi yên ở đây đợi xem đến khi nào bọn họ mới phát hiện ra vị lãnh chúa đại nhân vĩ đại của bọn họ đã trở về!
Hoa Thiết Nhi đặt mông ngồi xuống tảng đá được khắc chữ ‘thư pháp’ của hắn, nhìn Thư Triển ăn.
Thư Triển còn tưởng đang trong thời gian nghỉ ngơi dọc đường nên tranh thủ ăn hai miếng thịt, nhai đến quai hàm mỏi nhừ, miệng cũng khát khô, sau đó hỏi Hoa Thiết Nhi: “Có nước không?”
Hoa Thiết Nhi thấy anh làm động tác tay như cầm vật gì đó để uống, suy đoán hỏi: “Anh muốn uống nước à? Đợt lát nữa mới được, gần đây không có nguồn nước, chúng ta phải đi vào trung tâm lãnh địa đã.”
Thư Triển:... Cậu đang nói gì thế?
Hoa Thiết Nhi cảm thấy chắc là hắn phải dạy Thiên Tàn hoang dã này học tiếng phổ thông thôi. Dù sao thì sau này Thiên Tàn hoang dã cũng sẽ ở cùng một chỗ với hắn mà.
“E hèm, nghe này, tôi, Hoa Thiết Nhi. Hoa Thiết Nhi, bát hoàng tử, bát điện hạ. Sau này anh phải gọi tôi là điện hạ, hiểu không?” Hoa Thiết Nhi chỉ vào mình nói, lặp đi lặp lại mấy lần phát âm điện hạ.
Thư Triển nhìn ra có vẻ như đối phương muốn dạy anh nói chuyện nên đọc theo một lần: “Điện... hạ...”
“Đúng rồi!” Hoa Thiết Nhi mừng rỡ, cực kỳ có cảm giác thành tựu: “Nào, anh kêu thêm một tiếng đi, điện... hạ...”
Thư Triển xoa xoa quai hàm, phát âm chuẩn xác: “Điện hạ.”
“Quá tuyệt!” Hoa Thiết Nhi nhảy dựng lên: “Anh chắc chắn là người thông minh nhất trong số Thiên Tàn đấy! Nào nào nào, gọi lại đi, Mao... Mao...”
Thư Triển thử phát âm: “Mao Mao.”
Đại Hắc: “Gâu!” Đây là tên ngoài hành tinh của mình hở?
“Đúng đúng đúng! Chính là Mao Mao, úi chà, anh giỏi thật đấy!” Hoa Thiết Nhi hết sức phấn khởi ngồi xổm trước mặt Thư Triển: “Anh có tên chứ? Có muốn tôi đặt cho anh một cái không?”
Thư Triển nghe không hiểu ý của hắn nhưng theo phép lịch sự có qua có lại, anh cũng thử chỉ vào mình, chậm rãi nói: “Thư Triển.”
Hoa Thiết Nhi suy đoán: “Là tên của anh đó hả? Anh tên là Thư... Chiếm?”
“Thư Triển.”
“À, hiểu hiểu, Thư Triển đúng không? Sau này tôi gọi anh là Thư Thư nhá!” Thiếu niên mỉm cười rạng rỡ, tỏa sáng như ánh nắng: “Chào Thư Thư, hoan nghênh anh gia nhập lãnh địa của tôi, trở thành con dân của bản hoàng tử.”
Thư Triển sửa mấy lần nhưng thiếu niên lực sĩ quyết tâm muốn gọi anh là chú, cuối cùng anh đánh bó tay, chỉ có thể xua tay nói: “Tùy cậu đi, cháu trai to xác. Phải rồi, đây là đâu thế? Chúng ta còn cách vũng bùn xa lắm à?”
Hoa Thiết Nhi chớp mắt mấy cái, lông mi của hắn rất dài, gương mặt cũng rất đẹp trai. Hắn chớp mắt như vậy, đến cả Thư Triển tự nhận bản thân không phải loại mê sắc đẹp cũng không nhịn được cảm thấy thiếu niên ngoài hành tinh này trông quá là ổn áp.
Hoa Thiết Nhi nghe hiểu hai chữ “vũng bùn”, bởi vì suốt từ nãy đến giờ Thư Triển đã nói quá nhiều lần, lần nào anh cũng chỉ vào vòng tròn tượng trưng cho vũng bùn và nói hai chữ này.