Mở Cửa [Xuyên Dị Giới]

Chương 21: Ông Nói Gà Chó Sủa Gâu Gâu

Đội tuần tra của tộc Dã Khương đưa mắt nhìn theo cặp anh em đáng thương càng chạy càng xa, thẳng đến lúc không thấy rõ bóng dáng của họ nữa mới thôi.

“Tội nghiệp thật. Nếu thiếu niên này không thể thức tỉnh trong thời gian ngắn, chỉ e hai anh em họ đều không sống nổi bao lâu.” Một đội viên thương cảm nói.

“Đó cũng là mạng của bọn họ. Nếu thiếu niên kia bỏ được anh trai cậu ta và con thú lông dài kia thì có thể bán nó đi để đổi lấy thuốc thức tỉnh. Nhìn xem cậu ta kiên trì được bao lâu đi.” Đội trưởng đội tuần tra đã có tuổi, từng trông thấy rất nhiều chuyện, không phải lúc nào cũng có cái nhìn tích cực trên phương diện tình người.

“Được rồi, mọi người nhớ chú ý tuần tra. Đội săn hôm trước nói cách nơi này ba trăm dặm xuất hiện rất nhiều dấu vết đi săn, mọi người đoán rất có thể đây là người do vị bát hoàng tử kia dẫn đến. Tộc trưởng đã phái đội trinh sát đi thăm dò tình hình. Trong thời gian này, mọi người phải cẩn thận! Nhìn thấy người lạ nhất định phải chú ý, rõ chưa?”

“Rõ!”

Hoa Thiết Nhi đã đi xa. Lúc đầu, hắn đi theo hướng đội trưởng đội tuần tra chỉ dẫn, chờ đến khi chắc chắn những người sau lưng không nhìn thấy hắn nữa thì lập tức chuyển hướng.

Đại Hắc: “Gấu!”

Hoa Thiết Nhi cõng Thư Triển, cười ngượng ngùng với Đại Hắc đang đi song song với hắn: “Không cần khen tao đâu, tao biết tao rất lợi hại. Nhưng mà hình như tộc Dã Khương có nhiều chỗ tốt hơn Hắc Tạp Nhân nhỉ! Sau này lãnh địa của tao có thể lui tới với bọn họ thường xuyên hơn cũng được.”

Đại Hắc ngửi chân Thư Triển, thút thít nghẹn ngào, lo lắng không biết tại sao anh vẫn chưa tỉnh lại.

Hoa Thiết Nhi trở mặt, hung ác nói: “Không sai, đám Hắc Tạp Nhân đúng là rất xấu xa! Vậy mà muốn gϊếŧ chết thiên tài vĩ đại sắp thức tỉnh là bản hoàng tử. May mà bản hoàng tử nhanh trí nhảy xuống vách núi. Cứ chờ đó đi, tương lai bổn hoàng tử nhất định sẽ xử lý bọn chúng, cướp đoạt lãnh địa và phụ nữ của bọn chúng, còn cả Cửa Rơi Bảo Vật kia cũng sẽ là của bản hoàng tử!”

Đại Hắc chê hắn ồn ào: “Gấu!”

Hoa Thiết Nhi đổi giọng: “Ừ ừ, là của chúng ta được chưa! Sau này mày và Thiên Tàn của mày có thể đi theo tao ăn thịt mặc da, tao sẽ ban thưởng thật nhiều mỹ nữ hầu hạ mày và anh ta! Tao cảnh cáo mày, đừng có cắn tao nữa. Giờ tao đang nghèo dữ lắm đây, coi chừng tao bán mày đi để đổi lấy lương thực đấy!”

Hoa Thiết Nhi vừa đi vừa lải nhải với Đại Hắc suốt dọc đường. Một người một chó cứ thế ông nói gà chó sủa gâu gâu mà cũng có thể nói đến rất chi là vui vẻ.

Thư Triển còn đang vùng vẫy trong biển tri thức, không hề biết bản thân đã bỏ lỡ một cơ hội nhìn rõ bộ mặt thật của Hoa Thiết Nhi.

“Mao Mao, mày nhìn kìa, đó chính là lãnh địa của tao, chúng ta sắp đến rồi!” Hoa Thiết Nhi nhìn thấy lãnh địa hắn tự tay gầy dựng hiện ra sừng sững ở cách đó không xa thì hưng phấn nhếch môi, nghĩ thầm có phải đám người đê tiện kia bị hắn bỏ xó nhiều ngày như vậy đều sắp chết đói rồi không, trông thấy hắn trở về chắc sẽ vui đến phát khóc luôn nhỉ?

Nghĩ vậy, Hoa Thiết Nhi không kìm được tăng nhanh bước chân.

...

Hoa Thiết Nhi dừng lại, quay đầu nhìn quanh, lòng cảm thấy kỳ quái: Hắn đã đến cổng chính của lãnh địa luôn rồi mà sao không có mống nào nhảy ra chào đón hắn hết vậy? Hắn còn muốn cho thành viên mới chiêm ngưỡng oai phong của lãnh chúa là hắn đấy!

Không có ai chào đón hắn cũng thôi đi... nhưng mà gác cổng đâu? Ngay trước cổng lãnh địa mà không có lấy một người canh gác là sao?

Trong lòng Hoa Thiết Nhi có dự cảm chẳng lành: Không lẽ đám khốn kiếp kia đã bị người của thế lực gần đây bắt làm tù binh? Hay là cả đám chuồn hết rồi?

Nhưng đúng vào lúc này, Thư Triển đói đến bừng tỉnh.

Đại Hắc mừng đến mức cái đuôi dựng đứng, vẫy lia lịa, bổ nhào về phía Hoa Thiết Nhi để hắn buông Thư Triển ra.

Hoa Thiết Nhi cúi đầu, hớn hở hỏi: “Anh tỉnh rồi à?”

Thư Triển nuốt nước bọt, đói quá đi! Từ trước đến nay anh chưa bao giờ đói thế này. Anh cảm thấy đói tới nỗi có thể nuốt nguyên một con bò!

Hoa Thiết Nhi đặt anh xuống đất, một tay đỡ anh, tay kia chỉ về phía một tảng đá trên mặt đất, đắc ý khoe khoang: “Đến lãnh địa của tôi rồi. Đây chính là cột mốc biên giới tôi tự tay dựng lên đấy. Thế nào, tốt lắm đúng không?”

Thư Triển nghiêng mắt nhìn qua, thấy tảng đá được chạm khắc những hoa văn méo mó như chữ viết và đồ án, trông đến là xấu tệ... nhưng xấu tới cực hạn cũng tự có chỗ đặc sắc riêng của nó.

“Có gì ăn không?” Thư Triển hỏi.

Hoa Thiết Nhi nghe tiếng bụng Thiên Tàn réo vang rột rột bèn cởi cái bọc nhỏ đang treo bên hông xuống đưa cho anh: “Đói bụng không? Ăn đi.”

Thư Triển ngửi được mùi đồ ăn, nhận lấy cái bọc nhỏ làm bằng da không biết là gì kia. Miệng bọc nhỏ được buộc chặt bằng dây da.

Anh run tay kéo mở nút thắt, mùi thịt nướng đậm đà chui vào mũi, còn thoang thoảng mùi hôi thối của thịt ôi thiu, sau đó thì đứng hết vững, mông tiếp đất cái bịch.