Mở Cửa [Xuyên Dị Giới]

Chương 20: Mao Mao Quý Giá

“Dã thú kia là loại gì?” Đội trưởng đội tuần tra hất cằm hỏi.

Hoa Thiết Nhi cảnh giác trả lời:

“Nó chỉ là một con dã thú lông dài bình thường thôi ạ. Nó yếu lắm, là ba mẹ tôi mua cho anh tôi bầu bạn. Ngày nào anh tôi cũng bị giấu trong nhà, không thể đi đâu được nên rất cô đơn.

Tôi cũng phải đi huấn luyện, thật sự không có nhiều thời gian ở cạnh anh ấy. Thế nên ba mẹ tôi mới chấp nhận bỏ ra số tiền rất lớn để mua con dã thú này về.

Mao Mao rất hiền lành ngoan ngoãn, cũng rất nghe lời, xin các vị đừng làm nó bị thương. Anh tôi không thể sống thiếu nó được.”

Hoa Thiết Nhi nói một hồi vành mắt lại đỏ hoe, sắc mặt càng thêm đong đầy lo lắng.

Người của đội tuần tra rất động lòng trước dã thú lông dài này. Thoạt nhìn nó rất đáng tiền nhưng cặp anh em này cũng quá là đáng thương.

Trên người cậu em toàn là vết cào xước, Thiên Tàn kia thì lấy bùn nhão bọc kín người, rõ ràng là ngay cả giáp da cũng không mặc vào nổi, chỉ có thể dùng bùn nhão để chống lại ánh sáng mặt trời nóng rực và tránh bị độc trùng đốt.

Có lẽ vũ khí duy nhất của hai anh em chính là xích sắt quấn bên hông cậu em.

Đội trưởng đội tuần tra và các đội viên nhìn chằm chằm vào họ, cuối cùng khẽ gật đầu với nhau.

Đội trưởng có tính toán, quay đầu nói với hai anh em đáng thương: “Các cậu không phải người của tộc Dã Khương, không thể ở lâu trong lãnh địa của chúng tôi.

Nhưng nếu cậu chịu để anh cậu sống ở nơi hoang dã, còn bản thân cậu có thể vượt qua thử thách của tộc Dã Khương chúng tôi thì cậu sẽ được ở lại trong tộc, cũng có thể giữ lại con dã thú lông dài kia.”

Hoa Thiết Nhi thoáng lộ vẻ do dự... nhưng cuối cùng vẫn ôm chặt Thư Triển như thể đang ôm báu vật quý giá nhất trên thế giới này, nói với nét mặt kiên định: “Không, trừ khi các vị đồng ý cho anh em chúng tôi ở cùng nhau, nếu không tôi sẽ không tách khỏi anh ấy.

Anh ấy là người thân duy nhất của tôi, từ nhỏ tôi đã được anh ấy nuôi lớn. Anh ấy có ý nghĩa rất quan trọng với tôi, tôi bỏ cái gì cũng không bao giờ bỏ rơi anh ấy. Cảm ơn ý tốt của các vị, các vị là người tốt.”

Thiếu niên lại khóc thút tha thút thít, sau đó lần nữa buộc bản thân phải kiên cường thẳng lưng.

Đại Hắc cũng bất ngờ phát huy kỹ năng diễn xuất, rêи ɾỉ một tiếng, cọ cọ chân thiếu niên, lè lưỡi liếʍ mắt cá chân đang treo lủng lẳng của Thư Triển.

Người của đội tuần tra đều rất khen ngợi thiếu niên vì đã không từ bỏ người thân của mình, thế nhưng Thiên Tàn quả thật là kiêng kị của các tộc.

Tộc Dã Khương bọn họ vẫn được tính là khá tử tế với Thiên Tàn, còn cho phép họ rời khỏi lãnh địa tộc mình, đến sống ở vùng hoang dã gần đó. Có rất nhiều bộ tộc, kể cả các vương quốc toàn là thẳng tay gϊếŧ chết Thiên Tàn để tế trời.

Đội trưởng đội tuần tra đang định bảo hai người họ mau chóng rời đi.

“Anh trai cậu bị sao thế?” Một đội viên nữ có tóc không nhịn được hỏi.

Hoa Thiết Nhi nhỏ giọng đáp: “Chúng tôi đi suốt dọc đường mà không tìm thấy đồ gì ăn được nên anh ấy đói đến choáng váng ạ.”

“Chậc, Thiên Tàn yếu đuối thật.” Đội viên nữ lắc đầu, dù rất muốn giữ thiếu niên lại nhưng cô không muốn cũng không thể nuôi sống một tên Thiên Tàn, chỉ đành để thiếu niên khiến cô cực kỳ yêu thích này rời đi.

“Cho cậu này, mau đi đi! Nếu không muốn biến thành nô ɭệ thì đừng ở lại gần nơi này.” Cuối cùng đội viên nữ vẫn mềm lòng, cũng vì quá thích gương mặt của Hoa Thiết Nhi bèn lấy một cái bọc nhỏ từ trên lưng tê giác xuống, ném cho hắn.

Hoa Thiết Nhi một tay bắt được, đưa đến trước mũi hít hà, ngửi ra là mùi thịt chín đã ướp gia vị, lập tức cảm động nói: “Cảm ơn! Cảm ơn các vị! Các vị đúng là quá tốt, hức hức.”

Đại Hắc liếc mắt nhìn: Sao tên người ngoài hành tinh này có vẻ khác khác trước đó vậy ta?

Đội trưởng đội tuần tra không hề ngăn cản hành động của đội viên nữ, mũi tên lửa trên tay hắn đã được thu lại từ lâu.

Hắn nhìn dáng vẻ cảm động của Hoa Thiết Nhi, thầm thở dài trong lòng, chỉ về một hướng rồi nói:

“Nếu các cậu tạm thời không có chỗ để đi thì đi về phía kia ấy. Cách đây khoảng trăm dặm, đến một vùng núi hẻo lánh, chỗ đó hẳn là có một ngôi làng nhỏ dành cho Thiên Tàn.

Tuy cuộc sống ở đó rất khốn khổ nhưng cũng có thể giúp các cậu miễn cưỡng sống tiếp. Dù sao vẫn tốt hơn việc các cậu cứ rong ruổi khắp nơi thế này.

Chờ lúc nào cậu nghĩ thông suốt rồi, hoặc là anh cậu không còn nữa, cậu lại đến tìm chúng tôi. Tôi sẽ cho cậu một cơ hội tham gia thử thách của tộc tôi.”

“Cảm ơn ạ! Các vị thật sự là người tốt!” Sau này tôi có đánh các vị thì nhất định sẽ đánh nhẹ tay.

Hoa Thiết Nhi cảm động đến rớt nước mắt, lần nữa bế Thư Triển lên, treo bọc đồ ăn nhỏ bên hông, quay đầu gọi Đại Hắc: “Mao Mao, đi thôi.”

Đại Hắc không biết bản thân lại có thêm một cái tên mới, nhìn Hoa Thiết Nhi bế baba nhà mình đi bèn tự nhiên đuổi theo.