Mở Cửa [Xuyên Dị Giới]

Chương 19: Bát Hoàng Tử Diễn Sâu

Hoa Thiết Nhi nhìn đội tuần tra chặn đường ở phía trước cách đó không xa, không hề có ý định đột phá mà chỉ ngoan ngoãn dừng bước.

Đại Hắc cũng đột nhiên phanh gấp, vừa cảnh giác vừa tò mò nhìn về phía nhóm người ngoài hành tinh thứ hai mới xuất hiện.

Toàn bộ người trong nhóm này đều mặc giáp da, không giống những thi thể ngoài hành tinh trước đó, kẻ nào cũng trần trùi trụi.

Hơn nữa hình như trong nhóm này còn có người ngoài hành tinh nữ. Vài cô có tóc, vài cô không. Có cô còn làm kiểu dáng tóc tai cực kỳ quái dị, từng sợi tóc dựng thẳng đứng cứ như xịt tận mười lớp keo vào.

Kỳ lạ nhất là mỗi người bọn họ đều cưỡi một con tê giác một sừng lớn.

Mặt khác, đối với người ngoài hành tinh ở giữa nhóm, trên tay xuất hiện mũi tên lửa kia, Đại Hắc hoàn toàn không thèm để hắn vào mắt. Ngày nào nó cũng xem tivi, đã nhìn thấy rất nhiều vũ khí lợi hại rồi.

Đại Hắc lặng lẽ nhích từng bước ra sau lưng Hoa Thiết Nhi.

Baba nói lúc bên ngoài gặp phải nhiều người, nhất định phải che giấu sự khác thường của nó, phải cụp đuôi làm chó y như mấy chú chó bình thường. Nếu không sau này nó sẽ không được sống chung với baba nữa.

Tuy đám người này đều là người ngoài hành tinh nhưng nó vẫn tạm thời làm theo lời của baba. Nếu bọn họ dám làm hại baba, nó sẽ cắn chết bọn họ!

Hoa Thiết Nhi nhìn đội tuần tra của tộc Dã Khương vây đến bèn ôm chặt Thư Triển, vội cụp mày xuống, trong nháy mắt biến thành một thiếu niên đang lo lắng, đau khổ, hoảng loạn nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

“Các người... các người đừng đến đây. Chúng tôi không phải người xấu, chúng tôi chỉ đến tìm nước uống thôi, sẽ đi ngay ạ.” Thiếu niên barbie lực sĩ lùi lại một bước, căng thẳng nói.

Giọng điệu gian xảo của thiếu niên đã thay đổi, biến thành giọng bản địa vương thành không chính tông cho lắm.

Đội trưởng đội tuần tra dò xét nhìn Hoa Thiết Nhi, phát hiện trên người hắn không có giáp da, khuôn mặt lại rất non nớt, xem ra vẫn còn là trẻ vị thành niên, lại nhìn thấy hắn còn đang ôm ai đó trong vòng tay...

Đó là Thiên Tàn hả?

Còn thứ đang nấp sau lưng họ... là dã thú gì? Sao toàn thân lắm lông thế kia?

Vừa nhìn đã biết bộ lông đó là của dị thú được kẻ có tiền chăm bẵm như thú cưng, nom dáng vẻ rất yếu ớt.

Những người còn lại trong đội tuần tra đánh giá Hoa Thiết Nhi và Thư Triển xong cũng không quan tâm họ nữa, ngược lại cảm thấy hứng thú với dã thú lông dài trốn sau lưng họ.

Đội trưởng đội tuần tra nhíu mày, quát lên với Hoa Thiết Nhi: “Cúi đầu xuống tôi xem thử.”

Hoa Thiết Nhi lập tức cúi thấp đầu, để đối phương thấy rõ phù văn trên da đầu hắn.

Đội trưởng đội tuần tra thấy là phù văn có màu nhạt, hơn nữa các đường phù văn không hoàn chỉnh liền mạch thì biết ngay thiếu niên còn chưa thức tỉnh, lúc này mới yên tâm hơn. Nhưng hắn vẫn nghiêm mặt hỏi: “Các cậu là ai, đến từ đâu? Tại sao lại đến tộc Dã Khương chúng tôi?”

Hoa Thiết Nhi ngẩng đầu, nức nở nghẹn ngào bằng giọng bản địa vương thành:

“Chúng tôi bị đuổi ra ngoài. Anh trai tôi... là Thiên Tàn, trước giờ nhà chúng tôi luôn lén lút nuôi anh ấy.

Nhưng cách đây không lâu, trong lúc đi săn ba mẹ tôi đã bị thú dữ cắn chết. Tôi còn chưa trưởng thành nên người trong tộc muốn sắp xếp lại cuộc sống của tôi, kết quả bọn họ phát hiện ra anh trai, muốn đuổi anh ấy đi.

Tôi không chịu bèn dẫn theo anh ấy rời khỏi tộc. Chúng tôi lang thang khắp nơi, chỉ muốn tìm một nơi yên ổn để ở. Chúng tôi không biết nơi này là tộc Dã Khương ạ.”

Hoa Thiết Nhi nói xong lời cuối cùng còn nức nở thêm chút nữa.

Đội viên nữ trong đội tuần tra nhìn khuôn mặt trẻ trung đẹp trai và vành mắt ửng đỏ của Hoa Thiết Nhi thì lòng mềm nhũn, nhỏ giọng nói với đội trưởng:

“Thôi bỏ đi ạ, cặp anh em này nhìn kiểu gì cũng thấy không thể là gian tế được. Anh để bọn họ đi đi.

Đáng tiếc tộc chúng ta không cho phép Thiên Tàn ở lại, nếu không giữ bọn họ cũng không thành vấn đề.”

Đội trưởng đội tuần tra cũng nghĩ tổ hợp một thằng nhóc vị thành niên còn chưa thức tỉnh và một tên Thiên Tàn không đời nào là gian tế do kẻ khác phái đến được.

Chỉ là gần đây có tin tức truyền ra, nói dường như vương thành đang có một số ý kiến với tộc Dã Khương bọn họ, lãnh địa được phân cho bát hoàng tử ở ngay gần sát tộc Dã Khương.

Bọn họ cũng không biết rốt cuộc vị bát hoàng tử này có tính cách và năng lực thế nào, càng không biết đối phương có dự định gì với tộc Dã Khương.

Tộc bọn họ nói là quy thuận Trấn Hải quốc, nhưng đến nay đều trải qua cuộc sống không khác trước đây là bao. Chỉ khác ở chỗ hàng năm phải giao nộp chút cống phẩm cho vương thành mà thôi.

Bây giờ vị bát hoàng tử này đến, tất nhiên bọn họ phải cẩn thận hơn, để phòng ngừa lúc đối phương muốn triệt để xâm chiến thì bọn họ cũng còn có khả năng phản ứng.