Mở Cửa [Xuyên Dị Giới]

Chương 18: Bị Phát Hiện

Hoa Thiết Nhi làm như thật, vạch mí mắt Thư Triển ra nhìn rồi úp sấp trên ngực anh, áp sát lỗ tai vào nghe tiếng tim anh đập, cuối cùng đưa ra phán đoán: “Chắc chắn là đói tới xỉu luôn đây mà.”

Phán đoán xong, hắn lại đưa hai ngón tay ra kéo nhẹ da mặt Thư Triển, cảm thấy Thiên Tàn hoang dã này có làn da mỏng đến mức hắn không dám cả kéo mạnh: “Vậy mà có thể sống đến từng tuổi này... đúng là không dễ dàng.”

Trên lớp da đang lộ ra ngoài của Thiên Tàn hoang dã không có vết thương nào rõ ràng, chuyện này cực kỳ hiếm thấy đối với nhóm Thiên Tàn sống ngoài tự nhiên. Hơn nữa, da anh rất trắng, mặt mày trông tương đối trưởng thành, tuổi tác hẳn là 30 trở lên.

Thiên Tàn hoang dã có thể lớn tới chừng này, còn sống khỏe mạnh đến thế, làn da vừa trắng nõn vừa không có sẹo thì lại càng hiếm thấy hơn.

Bình thường chỉ có Thiên Tàn được người ta nuôi dưỡng mới có thể như vậy, với lại người nuôi dưỡng còn nhất định phải rất có năng lực mới được.

Đại Hắc nhìn Hoa Thiết Nhi kéo da mặt Thư Triển, tức giận tới nỗi sủa gâu gâu, há miệng định cắn hắn.

“Đừng kêu nữa, bị nghe thấy bây giờ... Rồi rồi, đừng có cắn! Tao đang nhìn thử xem anh ta đã bị gì thôi.”

Hoa Thiết Nhi nhanh tay túm chặt cái mỏ vừa há to của Đại Hắc, nhìn chằm chằm vào nó, cảm thấy quái lạ: “Chẳng lẽ là mày nuôi anh ta đến tốt thế này à? Tuy mày rất mạnh nhưng lại chẳng nhằm nhò gì so với Người Thức Tỉnh. Hay là mày và anh ta vẫn luôn trốn ở một nơi vừa dồi dào thức ăn vừa an toàn?”

Hoa Thiết Nhi cúi xuống nhìn Đại Hắc. Không phải hắn chưa từng trông thấy dã thú toàn lông là lông, có điều đúng thật là hắn rất ít khi thấy con nào trên người không có lấy một mảnh vảy giống vậy. Đã thế lông của dã thú này trông rất chi là mềm mại, nom cũng khá là kỳ lạ.

Trước đây hắn từng thấy dã thú có lông nhưng mà đám lông kia chẳng những cứng y như kim loại, đá tảng, không hề suôn mượt bồng bềnh, lại còn không có hiệu ứng sáng bóng như dã thú trước mắt, làm người ta nhìn vào chỉ muốn bứt ra.

Bộ lông đặc biệt thế này chắc chắn sẽ bán được giá hời khẩm ở vương thành cho xem!

Hai mắt Hoa Thiết Nhi lập lòe lóe lên, trong đó tràn ngập ánh sáng của năng lượng tệ.

Đại Hắc cảm nhận được nguy hiểm, lùi ra sau một bước, nhếch miệng, nhe răng, bổ nhào lên cắn mạnh vào cánh tay người ngoài hành tinh.

Cắn chết mi!

“Soạt!” Trên cánh tay Hoa Thiết Nhi xuất hiện một lớp vảy, ngăn chặn hàm răng sắc nhọn của Đại Hắc.

“Ê, có còn là anh em nữa không đấy? Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận đình chiến rồi à? Nếu mày có sức lực như vậy, không bằng đợi lát nữa tìm chút đồ ăn mà Thiên Tàn nhà mày nhét vào bụng được cho anh ta đi. Mày xem, anh ta đói đến ngất xỉu luôn rồi kìa.”

Đại Hắc: Nghe không hiểu mi đang nói gì. Cắn chết mi!

“Ê, mày chơi đểu à! Đợi đó cho tao, chờ tao thả Thiên Tàn nhà mày xuống rồi chúng ta đánh tiếp.” Hoa Thiết Nhi thật sự đặt Thư Triển xuống đất.

Thình lình! Đại Hắc và Hoa Thiết Nhi cùng quay đầu nhìn sang bên trái.

Hoa Thiết Nhi lại nhanh chóng bế Thư Triển lên: “Chúng ta mau đi thôi, nghe tiếng động hẳn là đội tuần tra của tộc Dã Khương. Nếu bị bọn họ bắt gặp thì chúng ta khó chạy thoát lắm.”

Đại Hắc chỉ nghe thấy có âm thanh vật nặng giẫm đạp trên mặt đất, thế nhưng nó lại không phản ứng nhanh như thổ dân bản địa mà còn đang bận nghĩ xem liệu có phải là xe tải lớn chạy đến không.

Lúc nó ở cùng baba Thư Triển nhà mình, thỉnh thoảng có xe tải lớn chạy ngang sát lề đường, chỗ họ dừng chân sẽ rung chuyển một hồi. Mới đầu cu cậu còn rất bất an, sau này thì nhìn nhiều riết quen.

Hoa Thiết Nhi vừa định co cẳng chạy lẹ chợt thấy Đại Hắc lắc mình, giũ rớt đống nước trên người, rặt một vẻ lạnh nhạt bình thản như thể đang nói: ‘Người đến là cái thá gì, có gì mà phải chạy?’. Thế là hắn lập tức xịt keo cứng ngắc.

“Ế! Đi thôi! Mày muốn bị lột da ăn thịt hả?”

Đại Hắc nhấc chân sau lên gãi cổ.

Hoa Thiết Nhi: “...”

Không thể giao tiếp nổi nữa! Hắn không muốn bị vây công, càng không muốn bị bắt lần nữa. Hắn còn chưa thức tỉnh, vẫn là bé con vị thành niên đấy... Mạng sống là trên hết, chuồn thôi.

Hoa Thiết Nhi bế Thư Triển, mặc kệ Đại Hắc, vắt giò lên cổ chạy về hướng lãnh địa của hắn. Hắn không tin dã thú lông dài kia có thể bỏ được Thiên Tàn mà bản thân nuôi dưỡng nhiều năm như vậy.

Đại Hắc thấy baba của nó bị ôm đi, há có thể không rượt theo? Thế là chó ta vội vàng phi nước đại.

Nhưng rốt cuộc họ vẫn chậm một bước, với lại họ đã sớm làm đội tuần tra của tộc Dã Khương chú ý.

Đại Hắc nhịn được suốt một đường, thế nhưng lúc nhìn thấy suối nước vẫn không kìm được sủa hai tiếng.

Ở nơi trống trải, âm thanh có thể truyền đi rất xa, đặc biệt là tiếng chó sủa có tính xuyên thấu thế kia.

Tiếng kêu của dã thú xa lạ khiến đội tuần tra của tộc Dã Khương cực kỳ cảnh giác, lần theo tiếng động tìm đến.

“Dừng lại! Các người là ai? Nếu còn đi về phía trước nữa thì chúng tôi sẽ không nương tay!” Đội trưởng đội tuần tra giơ tay lên, trong lòng bàn tay hắn đột nhiên xuất hiện một mũi tên lửa được tạo thành từ hỏa diễm.