"Làm sao tôi biết được? Tôi thực sự rất tổn thương. Trong đoạn ghi âm tôi chỉ nói như vậy để an ủi người yêu của mình, nhưng không ngờ anh ấy lại phản bội tôi. Huhu..." Nguyệt Nguyệt ôm mặt đau đớn nói.
Phóng viên nhìn Nguyệt Nguyệt với ánh mắt phức tạp: "Nhưng còn có phần thứ hai của đoạn ghi âm..."
Phóng viên tiếp tục phát.
Đoạn này là Nguyệt Nguyệt nói trong vô thức: " Đúng vậy, là tôi muốn hãm hại khách sạn Hải Vi. Tại sao Nguyễn Vãn Vãn lại dám kiêu ngạo như vậy? Trước đây cô ta chỉ là một con hề mặc chúng ta bắt nạt, chỉ với một âm mưu nhỏ của tôi đã có thể khiến công ty của bọn họ mất hàng chục triệu. Đồng thời, tôi cũng đã có được thêm hàng trăm nghìn người hâm mộ, haha!"
Nguyệt Nguyệt gần như ngã khỏi ghế.
[Con khốn hôi hám! ! !]
[Thật kinh tởm! Làm thế quái nào tôi lại bị mù mà có thể nói thay cho một người như vậy?]
[Có điều phải nói, nhiều năm như vậy ở Hải Vi chưa từng xảy ra tai nạn gì, lực lượng tuần tra rất kịp thời. Tôi đã ở Hải Vi nhiều lần, tôi nghĩ Hải Vi thực sự rất tốt.]
[Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như vậy. Chỉ là fan của Nguyệt Nguyệt quá điên cuồng nên trước đây tôi không dám nói ra.]
"Nguyệt tiểu thư, xin hỏi giữa cô và Nguyễn Vãn Vãn có mâu thuẫn gì mà cô lại hãm hại cô ấy như vậy?" Giọng điệu của phóng viên đã thay đổi.
Ánh mắt Nguyệt Nguyệt vô hồn.
Xong rồi!
Tất cả đã kết thúc!
"Không phải như thế này, không phải như thế này!" Nguyệt Nguyệt lẩm bẩm, đột nhiên gầm lên: " Nguyễn Vãn Vãn, con khốn, cô dám hãm hại tôi!"
Cô ta phát điên bỏ chạy.
[Chết tiệt, thật đáng sợ, đây có phải là khuôn mặt thật của cô ta không?]
[Tôi khinh, cô ta điên thật à?]
Nguyệt Nguyệt rời đi, nên phòng phát sóng trực tiếp cũng đóng lại.
Mọi người đều đang đọc bài báo đó, bây giờ mức độ hot của bài báo đã tăng vọt, rất nhiều người đồng cảm với bọn họ.
Cổ phiếu của họ cũng đang có xu hướng phục hồi.
"Tuyệt vời, Vãn Vãn, làm thế nào mà cô làm được điều này?" Một Giám đốc già khen ngợi.
Nguyễn Vãn Vãn mỉm cười: "Ngay từ đầu tôi biết đó là một trò lừa đảo nên tôi chỉ nói sự thật cho mọi người biết."
Nguyễn Trường Lạc giễu cợt: “Cho dù sự việc của Nguyệt Nguyệt là lừa đảo, nhưng vẫn có rất nhiều người sợ thực sự gặp phải chuyện như vậy, cho nên mọi người vẫn sẽ có bóng ma!”
"Đúng vậy, cho nên tôi đã cải tiến công tác quản lý an ninh của khách sạn Hải Vi, lúc nào cũng có người theo dõi giám sát, tuyệt đối sẽ không có cơ hội để khách gặp phải nguy hiểm. Các chính sách liên quan cũng đã được đăng lên mạng." Nguyễn Vãn Vãn lấy điện thoại di động ra và cho mọi người xem blog chính thức của Khách sạn Hải Vi.
Họ đã cập nhật chính sách bảo mật của mình.
Mọi người đều cho rằng nó rất đáng tin cậy.
Phần bình luận đầy lời khen ngợi.
Tại sao người phụ nữ này lại hành động nhanh như vậy!!
Nguyễn Trường Lạc suýt chút nữa xé nát tập tài liệu trong tay.
“Anh còn có lời gì muốn nói sao?” Nguyễn Vãn Vãn cười nhạt nhìn Nguyễn Trường Lạc: “Nếu không còn gì nữa, quân lệnh trạng chúng ta đã lập ngày hôm qua cũng nên hoàn thành rồi chứ?”
Vụ cá cược ngày hôm qua của họ sẽ được thực hiện nếu có thể đưa ra một giải pháp hoàn hảo.
Sau đó để Nguyễn Quốc Vĩ trở lại vị trí Chủ tịch.
Nguyễn Ngọc Uy hoàn toàn không mong đợi Nguyễn Vãn Vãn sẽ giải quyết được sự tình, vì thế cũng không nói gì.
Nguyễn Trường Lạc lẩm bẩm: "Chuyện này xảy ra là do cô, cho dù cô có ra tay giải quyết thì cũng hợp lý thôi? Do chúng tôi không biết sự thật ngay từ đầu.”
"Bị đối thủ cạnh tranh trả thù là chuyện cực kỳ bình thường trong kinh doanh. Mỗi lần bị trả thù, không phải đều là tôi giải quyết cho cậu sao?" Nguyễn Quốc Vĩ thờ ơ nhìn Nguyễn Ngọc Uy, Nguyễn Ngọc Uy không nói nên lời.
Khi mới tiếp quản công ty, ông ta đã khiến nhiều người phật lòng vì không biết ăn nói.
Nguyễn Quốc Vĩ đều là người đi sau dọn dẹp cho ông ta.
Nguyễn Vãn Vãn nhẹ nhàng thở dài, tựa hồ không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp: “Được rồi, chú hai đã không nguyện ý, vậy tôi cũng không thể nói thêm gì nữa.”
Các cổ đông đều nhìn thấy, thế hệ đi trước cũng thấy tiếc cho họ.
Bản thân bọn họ đã thích Nguyễn Quốc Vĩ, bây giờ lại có ấn tượng tốt về Nguyễn Vãn Vãn.
"Quốc Vĩ nói đúng, anh trai cậu trước đây đã giải quyết rất nhiều chuyện cho cậu. Mặc dù lần này là sự trả thù ác ý, nhưng lần này Vãn Vãn không chỉ giải quyết hoàn hảo mà còn nâng cao danh tiếng của công ty. Đây là một hình mẫu trong quan hệ công chúng, đáng để mọi người học hỏi.” Vị Giám đốc già nói: "Quân lệch trạng ngày hôm qua đã lập, tất cả chúng tôi đều nhìn thấy. Cậu với tư cách là Chủ tịch, nếu không thực hiện nó…..."
Nguyễn Ngọc Uy sao có thể không hiểu lời này là có ý gì? Ánh mắt ông ta lúc này tối tăm như muốn gϊếŧ chết Nguyễn Vãn Vãn!
Điều ông ta ghét nhất là gia đình này luôn chèn ép ông ta.
"Được rồi, chú hai đã không nguyện ý, tôi cũng không muốn làm khó, bất luận là ai đảm nhận vị trí này, đều như nhau. Chỉ là tôi có một đề nghị khác, hy vọng chú hai đừng xen vào những dự án của Đông Quận." Nguyễn Vãn Vãn lùi lại một bước.
Cái này dễ chấp nhận hơn nhiều so với chức Chủ tịch.
Nguyễn Ngọc Uy không còn lý do gì để từ chối, nhanh chóng đồng ý.
Nguyễn Vãn Vãn hơi cong môi.
Cuộc họp giải tán, cô và Nguyễn Quốc Vĩ cùng nhau rời đi. Nguyễn Quốc Vĩ nói: "Con gái, ý tưởng ban đầu của con là ngăn bọn họ can thiện vào dự án ở Đông Quận phải không?"
"Vâng. Vẫn là cha sáng suốt.”
"Haizzz, cha cũng đã già rồi. Con gái, con so với cha trước đây còn giỏi hơn, có con ở đây, cha thật sự yên tâm."
"Vì vậy, cha hãy chú ý đến sức khỏe của mình nhiều hơn. Nếu không có việc gì thì hãy đi chơi golf và tập thể dục. Đừng để cái bụng bia của cha lộ ra nữa, mẹ sẽ lại ghét bỏ cha cho xem."
Nghe vậy, Nguyễn Quốc Vĩ vội vàng nhìn xem bụng mình, không phải khá phẳng sao?
Nhưng đúng là ông đã lâu không tập thể dục.
"Được rồi, khi nào có thời gian thì chung ta cùng nhau tập."
"Không thành vấn đề."
Nguyễn Trường Lạc và Nguyễn Ngọc Uy bước vào văn phòng Chủ tịch. Trước đó Nguyễn Ngọc Uy vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh không nói một lời, vừa vào phòng liền trực tiếp đập vỡ bình hoa!
"Cha, bình tĩnh đi!"
"Làm sao có thể không tức giận? Con khốn Nguyễn Vãn Vãn đó thật xảo trá!"
"Chúng ta không cần quan tâm loại thủ đoạn quỷ quyệt này." Nguyễn Trường Lạc an ủi ông ta, sau đó trong mắt hắn lóe lên một tia lạnh lùng: "Cha, đừng lo. Gần đây người phụ nữ Nguyễn Vãn Vãn này rất được chú ý. Không chỉ chúng ta bị xúc phạm, chúng ta có thể trừng trị cô ta mà không cần làm gì!"
Nhìn thấy vẻ lạnh lùng trên mặt con trai, Nguyễn Ngọc Uy biết con trai mình nhất định đã tìm ra cách giải quyết, trong lòng cũng rất yên tâm.
Con trai của ông ta mới là người thông minh nhất.
Ở phía bên kia, cũng là mưa giông bão tố.
Nguyệt Nguyệt bị quản lý mắng thậm tệ đến nỗi cô ta không cầm được nước mắt.
Lúc này, người quản lý đột nhiên trở nên lo lắng: "Tài khoản của cô đã bị đóng băng rồi!!"
"Làm sao có thể?" Nguyệt Nguyệt hoàn toàn hoảng sợ.
Nếu tài khoản không còn nữa, thì sau này sẽ không có cơ sở để kiếm tiền!
Cô ta vội vàng nhìn, mắt cô đột nhiên mờ đi. Tài khoản của cô thực sự đã bị đóng băng!
Nguyệt Nguyệt gần như ngất đi.
Đột nhiên cô ta nghĩ đến Tô Tư Nhu.
Nguyên nhân lớn nhất khiến cô ta nghĩ ra kế hoạch này chính là Tô Tư Nhu.
Vốn dĩ đây là một mũi tên có thể gϊếŧ hai con chim nhưng giờ lại hủy hoại chính mình.
"Tôi sẽ gọi cho Tô Tư Nhu." Nguyệt Nguyệt lẩm bẩm và ngay lập tức gọi Tô Tư Nhu: "Tư Nhu! Tớ đã bị phong sát, tớ phải làm gì đây?"