Sau Khi Trùng Sinh, Được Chú Của Tra Nam Sủng Ái

Chương 86: Đến Thương gia

Tô Tư Nhu lúc này đang ở trong văn phòng, xem tin tức trên mạng, giống như kiến bò chảo nóng: “Cậu nên lui về nghỉ ngơi trước đi. Dư luận trên mạng hiện tại quá lớn."

"Vậy sau này tớ nên làm gì? Không có tài khoản thì làm sao có thể kiếm tiền?" Nguyệt Nguyệt sắp khóc đến nơi.

"Không phải trước đây cậu kiếm được rất nhiều tiền sao? Cố gắng sử dụng tiết kiệm một chút.” Tô Tư Nhu làm sao có thể không hiểu ý của Nguyệt Nguyệt: "Tớ sẽ cho cậu thêm năm trăm nghìn, đủ để cậu dùng trong một thời gian.”

Năm trăm nghìn!

Nguyệt Nguyệt trợn mắt, ả không ngờ Tô Tư Nhu lại keo kiệt như vậy.

Một trong những chiếc túi của cô ta đã là hơn năm trăm nghìn.

Trái tim lạnh lẽo, Nguyệt Nguyệt lập tức nói: "Tô Tư Nhu, tôi làm cái này là vì cô, nhưng bây giờ khi có chuyện xảy ra, tôi bị đóng băng tài khoản. Cô chỉ cho tôi năm trăm nghìn, cô có ý gì đây?"

"Tôi cũng không ép cô làm điều đó." Tô Tư Nhu không nói nên lời.

"Cô!" Nguyệt Nguyệt tức giận gần chết: "Nếu cô không phàn nàn, thì tôi sẽ làm vậy sao?"

"Còn cô thì sao? Nếu không phải tham mê sắc đẹp thì chuyện này có bị bại lộ không? Chỉ trách cô quá ngu ngốc!"

Tô Tư Nhu rất tức giận, trực tiếp cúp điện thoại, nhìn máy tính có chút đau đầu.

Vừa rồi có người tiết lộ khách sạn Tô Vân của bọn họ có giấu camera.

Đây là một blogger du lịch bần đầu tiên đến Giang Thành đã đăng một dòng trạng thái: [Lần đầu tiên tôi đến Giang Thành, tôi đã chọn ở khách sạn Tô Vân gần đây có danh tiếng tốt. Sau khi vào, tôi kiểm tra phòng như thường lệ, tôi nghĩ loại khách sạn năm sao này chắc chắn là phải rất tốt, nhưng tôi không ngờ tôi lại tìm ra được ba camera giấu kín trong phòng! Ôi trời ạ, tôi rất sợ, bọn họ có thực sự kiểm tra phòng cẩn thận không?]

[Kinh dị, ba camera!]

[Như chúng ta đã biết, loại camera này không được phép lắp trong khách sạn. Có lẽ nó là do người thuê trước để lại, nhưng điều đó cũng có nghĩa là Tô Vân đã không kiểm tra phòng cẩn thận. Làm sao bọn họ có thể không biết xấu hổ nói rằng khách sạn của bọn họ là an toàn?]

[Làm tôi sợ chết khϊếp, đây cũng là một khách sạn năm sao đó!]

[Thật đáng sợ! Nó còn không tốt bằng một khách sạn nhỏ.]

[Có điều cần nói là trước đây Tô Vân cũng từng gặp sự cố tương tự, nhưng bọn họ đã đè xuống. Ở khách sạn thì nên chọn Hải Vi, tôi cảm thấy an ninh quá tốt.]

[Đúng rồi, không phải Tô Vân hiện đang được quản lý bởi Tô Tư Nhu sao? Chuyện xảy ra cách đây không lâu, tôi thậm chí còn nghi ngờ liệu có liên quan gì đến gia tộc giàu có sâu như biển này hay không!]

Bằng chứng quá nhiều đến mức họ thậm chí không thể phản kháng.

Chỉ có thể xin lỗi, nhưng dù có xin lỗi thì cũng sẽ mất đi lòng tin của mọi người.

Tất cả những vị khách đặt phòng từ hai ngày trước đều đã biến mất, và... khách sạn Hải Vi lại kín phòng.

Tô Tư Nhu không thể không nghi ngờ trong việc này có gian lận.

Cô ta ngay lập tức gọi cho Nguyễn Vãn Vãn.

"Nguyễn Vãn Vãn, là do cô làm sao?"

Bên kia Nguyễn Vãn Vãn ngoáy tai nói: “Sao giữa trưa lại có chó sủa?”

"Nguyễn Vãn Vãn!" Tô Tư Nhu tức giận sắp nổ tung: "Sao cô dám? Trước mặt Tô thị chúng tôi, cô chỉ là như trứng chọi đá thôi, dám đối xử với tôi như vậy, cô không nghĩ tới sự phát triển trong tương lai của công ty mình sao?"

"Cảm ơn Tô tiểu thư đã nhắc nhở. Khách sạn của chúng tôi hiện tại đang phát triển rất tốt, cảm ơn bạn của cô đã quảng cáo cho chúng tôi."

Sau sự việc của Nguyệt Nguyệt, danh tiếng của Hải Vi đã hoàn toàn được khẳng định.

Đôi mắt của Tô Tư Nhu u ám, một lát sau, cô ta đột nhiên cười nhẹ: "Ồ, không có việc gì. Tôi cũng có một tin tức tốt muốn nói với cô. Tôi sắp đính hôn với Lục Thịnh."

Không phải Nguyễn Vãn Vãn luôn muốn chiếm lấy trái tim của Lục Thịnh sao?

Nhưng cuối cùng, Lục Thịnh vẫn chọn cô ta.

Thật lâu không có trả lời, Tô Tư Nhu biết cô nhất định đã suy sụp, kiêu ngạo nhếch môi, nhưng giây tiếp theo, cô gái ngáp dài: "Ồ, tôi vừa mới đính hôn, tin tức bê bối của cô cũng đang ồn ào. Nếu Lục Thịnh không cưới cô, tôi nghĩ đối với cô cũng không công bằng."

"Nguyễn Vãn Vãn, đừng giả vờ nữa, hiện tại cô nhất định rất khó chịu phải không? Cô thay đổi nhiều như vậy, không phải chỉ muốn Lục Thịnh yêu cô sao? Nhưng trong lòng anh ấy chỉ có tôi."

"Được, tôi hiểu rồi, tôi chúc cặp đôi cặn bã các người sống đến chín mươi chín tuổi, một lần sinh bảy đứa."

Nói xong, Nguyễn Vãn Vãn cũng lười nói nhảm với cô ta, cúp điện thoại.

Cô nhìn vào ngày tháng.

Cô đã hứa với Thương Thiếu Yên sẽ đi dự tiệc gia đình vào cuối tuần, cô có nên trang điểm không?

Sau khi do dự, cô vẫn mở WeChat của Thương Thiếu Yên.

Nguyễn Vãn Vãn: [Đi dự tiệc gia đình cùng anh, tôi có cần chuẩn bị gì không?]

Thương Thiếu Yên: [Không cần, cứ như vậy được rồi. Tất cả đều là người trong nhà, không cần quá chú trọng.]

Nguyễn Vãn Vãn cảm thấy nhẹ nhõm.

Đi đến Thương gia chắc chắn sẽ có sóng gió, Thương Thiếu Yên đã mời cô đi, thì anh nhất định đã chuẩn bị sẵn sàng, có lẽ cô cũng không nên suy nghĩ nhiều như vậy...

Tối thứ Bảy, Nguyễn Vãn Vãn vẫn bị mất ngủ.

Buổi sáng thức dậy cô dọn dẹp cẩn thận, thay một chiếc váy màu xanh nước biển với một chiếc áo khoác lưới, nhìn rất tươi tắn dễ chịu, mái tóc dài đen nhánh, đôi môi đỏ mọng, trông cô rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

Cô ôm túi, ngoan ngoãn đứng bên đường chờ Thương Thiếu Yên đến đón.

Chiếc Rolls-Royce màu đen vững vàng dừng lại trước mặt cô, thân hình cao lớn uy nghiêm của người đàn ông bước xuống xe, đi đến bên cạnh cô, tự nhiên cầm lấy túi xách của cô, dùng những ngón tay khéo léo nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, Nguyễn Vãn Vãn hơi sững sờ, giãy giụa trong tiềm thức, nhưng người đàn ông đột nhiên siết chặt, trầm giọng nói: "Đừng quên bây giờ em là bạn gái của tôi."

Đúng, cô đến đây để đóng vai bạn gái.

Nguyễn Vãn Vãn cuối cùng cũng kiểm soát được bản thân, không rút tay.

Trong xe, Thương Thiếu Yên giới thiệu ngắn gọn cho cô các thành viên trong gia đình.

Thương gia không có nhiều người, rất dễ nhận biết. Phía trước Thương Thiếu Yên còn có một anh trai và một chị gái. Chị gái đó chính là Lục phu nhân.

"Được rồi, Thương tiên sinh, tôi nhớ rồi."

"Em gọi tôi là gì?" Thương Thiếu Yên ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

"...... Thiếu Yên?”

Người đàn ông gật đầu hài lòng, đưa tay xoa mái tóc dài của cô gái: "Vãn Vãn."

Từ "Vãn Vãn" phát ra từ miệng anh, đầy dịu dàng và cưng chiều.

Có một cảm giác được yêu thương sâu sắc.

Nguyễn Vãn Vãn phục hồi tinh thần lại, lắc đầu, không được suy nghĩ nhiều, chỉ chuyên tâm vào bữa cơm gia đình sắp tới.

Nhà cũ của Thương gia nằm ở lưng chừng núi, là một ngôi biệt thự siêu sang với hơn mười căn biệt thự bao bọc, phía trước là quảng trường rộng lớn, ở giữa là đài phun nước sang trọng và đẹp mắt, phía sau là ngôi nhà chính theo phong cách La Mã cổ điển. Nhìn thoáng qua khiến người ta không khỏi kinh ngạc, nhưng Nguyễn Vãn Vãn đã hoàn toàn bị tòa nhà thu hút.

"Chúng ta đến còn sớm, bọn họ còn chưa tới, chúng ta có thể đi dạo quanh đây." Thương Thiếu Yên nhìn sự yêu thích trong mắt cô.

Nguyễn Vãn Vãn gật đầu, khu vườn của Thương gia này cũng độc đáo và đẹp đẽ như vậy

Cô đi và lại đi, tâm trí và ánh mắt của cô đều tập trung vào các tòa nhà. Khi cô quay đầu lại, phát hiện Thương Thiếu Yên không biết đã đi đâu.

Cô chỉ có thể quay lại tìm anh.

Đột nhiên cô thấy một bà lão đang ngồi trên xích đu.