Điều này khiến cư dân mạng phẫn nộ.
[??? Cái gì, tôi tưởng Hải Vi đã xử lý xong, các người còn dám làm cả chuyện này sao?]
[Các người có còn muốn mặt mũi không vậy? Quá xấu hổ rồi.]
[Thật kinh tởm. Càng giàu thì càng keo kiệt sao? Nếu tôi là Nguyệt Nguyệt, tôi sẽ rất tức giận. Tôi đề nghị cô gọi cảnh sát kiện đi. Tất cả chúng tôi sẽ làm chứng giúp cô.]
[Tôi sẽ không bao giờ bước vào khách sạn Hải Vi nữa, tôi sẽ làm theo những gì tôi nói.]
[ Cả đời xấu xa, Tập đoàn Nguyễn thị có nhiều tiền như vậy giữ lại để làm quan tài sao?]
......
Nguyệt Nguyệt hài lòng nhìn bình luận của cư dân mạng. Sau đó lại nhìn thấy tin nhắn của Lục Nguyên, cô ta càng vui vẻ hơn. Cô ta đã theo đuổi người đàn ông này rất lâu, cuối cùng anh ta cũng cắn câu mời cô ta đi ra ngoài vào ban đêm. Tối nay cô ta phải thể hiện thật tốt để hoàn toàn nắm anh ta trong tay!
Có cả sự nhiệp và tình cảm, cô ta cảm thấy mình thực sự là người phụ nữ giỏi giang nhất!
Đêm nay, Nguyệt Nguyệt đã có một khoảng thời gian rất vui sướиɠ.
Cô ta quấn lấy Lục Nguyên đòi hỏi nhiều lần mới để anh ta rời đi.
Ngày hôm sau, lúc đứng dậy, chân của Lục Nguyên có chút run rẩy.
Nguyệt Nguyệt nhận được cuộc gọi từ tòa soạn báo. Cuộc phỏng vấn hôm nay chủ yếu nói về quá trình chi tiết của đêm đó tại khách sạn Hải Vi.
Một tờ báo có tinh thần công lý muốn phát sóng trực tiếp buổi phỏng vấn cô ta.
Nguyệt Nguyệt đến và họ bắt đầu phát sóng vào buổi trưa khi có nhiều người xem nhất.
Phòng phát sóng trực tiếp đã được làm nóng trước đó, ngay khi chương trình phát sóng bắt đầu thì đã có vài chục nghìn lượt xem.
Hôm nay Nguyệt Nguyệt tâm cơ trang điểm nhìn rất tiều tụy, những giọt nước mắt lấp lánh trên khóe mắt, thoáng nhìn cô ta trông vô cùng đáng thương, có thể dễ dàng khơi dậy sự đồng cảm của mọi người.
[Nguyệt Nguyệt đừng sợ, chúng tôi tới đây!]
[Một cô gái xinh đẹp như vậy nhất định phải chú ý an toàn khi ở bên ngoài!]
"Cảm ơn mọi người. Nhìn thấy sự động viên của mọi người khiến tôi cảm thấy tự tin hơn. Đồng thời, tôi cũng hy vọng sau khi tôi nói ra chuyện này, sẽ không có nhiều người bị hại nữa.” Nguyệt Nguyệt tỏ vẻ đang khó chịu nhưng lại vui vẻ mỉm cười.
Phóng viên cũng ra vẻ rất đau lòng: “Nguyệt Nguyệt thực sự rất mạnh mẽ, nhưng sau sự việc này, nó có ảnh hưởng gì đến cô không?”
"Ảnh hưởng vẫn còn đó, buổi tối tôi rất khó ngủ, chỉ với một chút âm thanh tôi cũng giật mình thức giấc, sau đó thì không ngủ lại được nữa.”
Lúc này, màn hình lớn trong phòng họp cũng đang mở phát sóng trực tiếp cuộc phỏng vấn của Nguyệt Nguyệt.
Trong khu vực bình luận, khách sạn Hải Vi đã bị mắng rất nhiều.
Gương mặt của các cổ đông Tập đoàn Nguyễn thị rất khó coi.
Nguyễn Thanh nói thẳng: "Vãn Vãn, em đề nghị ý kiến hay gì vậy? Chúng ta sắp bị mắng chết rồi! Hai ngày nay có nhiều người rời khỏi công ty!"
"Suỵt.”
Nguyễn Vãn Vãn đặt ngón trỏ lên đôi môi đỏ mọng của mình, khí chất nữ vương ngay lập tức phát ra.
Nguyễn Thanh theo bản năng không dám lên tiếng.
Phóng viên: "Vậy Nguyệt Nguyệt, bây giờ cô nghĩ gì về khách sạn Hải Vi? Cô nghĩ bọn họ cần làm gì để chuộc lỗi cho hành vi này?”
Nguyệt Nguyệt: “Lần đầu tiên tôi còn suy nghĩ, hy vọng đây chỉ là một tai nạn, hy vọng sau này họ có thể thay đổi, nhưng mọi người đều biết họ đã lừa dối tôi. Bây giờ tôi chỉ mong những khách sạn như Hải Vi sẽ không còn tồn tại nữa, nó sẽ mang lại ác mộng cho vô số phụ nữ, mang lại thiệt hại về thể sát và tinh thần."
[Chết tiệt, những khách sạn như Hải Vi nên đóng cửa đi.]
[Yên tâm đi, tỷ lệ đặt phòng của Hải Vi trong mấy ngày qua đã giảm rất nhiều. Nếu tình trạng này tiếp diễn, nó sẽ phá sản sau chưa đầy một tháng.]
[Hải Vi rác rưởi, xuống địa ngục đi! Tập đoàn Nguyễn thị rác rưởi cũng không nên tồn tại trong thế giới này!]
[Tập đoàn Nguyễn thị, chiến binh giữa rác rưởi! Tôi sẽ chiến đấu với các người đến cùng!]
"Xem bọn họ mắng chúng ta xem!" Nguyễn Thanh lại tức giận: "Nguyễn Vãn Vãn, em không có năng lực thì đừng làm! Em nói sẽ giải quyết chuyện này, nhưng anh nghĩ em chỉ là đang khoác lác thôi."
Nguyễn Vãn Vãn nhẹ nhàng liếc nhìn hắn, điện thoại đột nhiên rung lên.
#Bùng nổ!!! Sự thật về nữ minh tinh thuê khách sạn Hải Vi có một người đàn ông đột nhập lúc nửa đêm! #
Khóe môi cô hơi cong lên.
Không chỉ cô nhìn thấy mà nhiều người còn nhận được thông báo trên điện thoại di động của họ.
"Này, chuyện gì đang xảy ra, khu vực bình luận đột nhiên thay đổi." Ai đó nhận thấy.
Phần bình luận vốn tràn ngập những lời mắng mỏ bọn họ giờ lại chuyển sang mắng mỏ Nguyệt Nguyệt.
Nguyễn Thanh lập tức hỏi: “Nguyễn Vãn Vãn, giải pháp của em không phải là thuê thủy quân mắng Nguyệt Nguyệt chứ?”
"Em không có đầu óc như vậy sao?" Nguyễn Vãn Vãn lười biếng nói.
Mọi người chắc hẳn đã nhìn thấy bài viết, bên dưới còn có một đoạn ghi âm.
Trong đó ghi lại cho mọi người sự thật về người đàn ông say rượu đột nhập vào khách sạn vào ban đêm.
Nguyệt Nguyệt và phóng viên cũng nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn.
[Ngừng phỏng vấn đi, bây giờ tôi kinh tởm khi thấy mặt cô ta.]
[Đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ hai mặt như vậy.]
[Thật xấu hổ... cô ta không cảm thấy xấu hổ sao?]
[Ôi, mọi người đang nói cái gì vậy?]
[Bạn không thấy tin tức đó sao? Sự thật về người đàn ông say rượu xông vào phòng của Nguyệt Nguyệt trong đêm, cô ta chỉ đang giả vờ thôi. Bây giờ tôi thực sự hối hận vì đã nói thay cô ta!]
Sắc mặt Nguyệt Nguyệt hơi thay đổi.
Phóng viên lúc này cũng nhận được tin tức, bấm vào tiêu đề.
Bên trong có một bài viết, kèm theo một đoạn ghi âm.
Phóng viên nhấp vào đoạn ghi âm trước.
Một giọng nói nhanh chóng vang lên từ bên trong: "Vậy sau khi em gặp người say rượu ở khách sạn Hải Vi ngày hôm đó, đêm nào em cũng sợ hãi à?"
Đó là giọng của một người đàn ông, theo sau là giọng của Nguyệt Nguyệt: "Đúng thế. Vậy anh yêu, tối nay anh có muốn ở cùng em không?"
"Được."
"Em biết anh rất tốt."
Sau đó, bầu không khí trong đoạn ghi âm dần dần trở nên ám muội, người đàn ông thở hổn hển lên tiếng: "Em nói là em sợ, nhưng tại sao bây giờ anh lại cảm thấy em không sợ chút nào?"
"Ở bên cạnh anh đương nhiên sẽ không sợ hãi." Người phụ nữ thở hổn hển, cười nói, cảm thấy có chút câu hồn.
"Thật sao? Nhưng người đàn ông đó đã chạm vào em......" Giọng nói của người đàn ông đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Hai người họ đột ngột dừng lại.
Nguyệt Nguyệt có chút bất mãn nói: "Không có, chúng ta không có chuyện gì."
“Nhưng ý em không phải là hắn ta ôm em, hôn em sao?”
"Haha......" Nguyệt Nguyệt đột nhiên cười lớn: "Đừng lo, sao anh vẫn ghen tị thế? Giữa em và hắn ta không có chuyện gì cả, hắn chỉ vào phòng em ngồi một lúc rồi đi ra ngoài."
"Vậy là em...... em đang hãm hại khách sạn Hải Vi? Tại sao?”
"Anh không cần phải quan tâm chuyện này. Anh yêu, em trong sạch và chỉ thuộc về anh thôi ~"
Những âm thanh tiếp theo trở nên ám muội hơn và đột ngột bị gián đoạn.
Mọi người đều biết bọn họ đang làm gì.
Nguyệt Nguyệt nói rằng cô ta sợ đến mức không thể ngủ được mỗi đêm, không phải cô ta ngủ khá ngon sao?
"Cứ sau năm phút lại có một đội tuần tra tại khách sạn Hải Vi và người đó vào phòng của cô ngay sau khi bảo vệ vừa rời đi, ở lại năm phút mới đi ra." Phóng viên đọc nội dung bài báo và so sánh lời nói ra từ miệng Nguyệt Nguyệt, đó là một cảm giác hoàn toàn khác với bài báo. Lúc đó, mọi người đã bị cảm xúc chi phối theo nỗi tức giận và căm hận của Nguyệt Nguyệt, nhưng bây giờ nhìn lại, số lượng bảo vệ tuần tra không hề ít.
Ánh mắt của phóng viên cũng thay đổi: "Hơn nữa, sau khi người say rượu bị bắt, điều tra phát hiện nồng độ cồn trong cơ thể không cao. Nguyệt tiểu thư, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Khuôn mặt Nguyệt Nguyệt đã tái nhợt.
Sự việc bại lộ, kỳ thực chính là Lục Nguyên tiết lộ!
Chỉ có thể là Lục Nguyên!