Sau Khi Trùng Sinh, Được Chú Của Tra Nam Sủng Ái

Chương 62: Lục Thịnh cầu hôn

[Cười chết tôi rồi, chị hai à, chị đừng vạch áo cho người xem lưng nữa. Còn sợ người khác sẽ không biết rằng chị đang thèm muốn đàn ông sao?]

"Vãn Vãn, tớ tức quá, đám phụ nữ này đầu óc đều có vấn đề, rõ ràng Lục Thịnh là một tên cặn bã không biết xấu hổ, hắn thậm chí còn không nỡ đi đến một nhà hàng tốt khi các người bàn chuyện đính hôn. Đám phụ nữ này lại nói cậu không xứng, tớ phải mắng chết bọn họ!" Hàn Tiêu Tiêu kiêu ngạo khoe khoang: "Nhưng phần lớn bọn họ vẫn rất hiểu chuyện, còn mắng tên cặn bã Lục Thịnh kia!"

Nguyễn Vãn Vãn xem tin tức của họ trên hot search từ điện thoại, với hàng chục nghìn bình luận, nhiều người nghĩ rằng nhà họ Lục sắp phá sản.

Không ngờ, hầu hết mọi người đều mắng Lục Thịnh.

Hơn nữa độ nổi tiếng của Weibo này quá cao, chính là người gọi là Cao phu nhân. Ban đầu bà ta chỉ muốn Lục Thịnh mất mặt trong giới hào môn, nhưng không ngờ lại đưa bọn họ lên hot search?

Lục Thịnh còn không gỡ xuống?

Nguyễn Vãn Vãn lập tức nghĩ đến một người.

Nhìn Nguyễn Vãn Vãn im lặng, Hàn Tiêu Tiêu tưởng cô không vui liền cất điện thoại: "Hôm nay là ngày vui, đừng nói về tên cặn bã này nữa. Tớ đã hẹn trước rồi, nhưng Tô Minh Thuận giờ này còn chưa tới.”

Hàn Tiêu Tiêu đang nói chuyện thì nhận được tin nhắn của Tô Minh Thuận.

[Vợ, tối nay anh hơi bận, không đến được, sinh nhật vui vẻ! ]

[Phong bì đỏ.]

"Gửi phong bì đỏ kiểu gì thế? Mẹ kiếp, tớ quan tâm đến số tiền này sao?” Hàn Tiêu Tiêu tức giận ném điện thoại xuống.

Nguyễn Vãn Vãn nheo mắt lại, nhẹ nhàng nắm tay cô: "Được rồi, chị em đi theo cặp, hạnh phúc nhân đôi, hôm nay tớ sẽ đi cùng cậu, không say không về!"

"Được. Nào, chúng ta chơi game đi, đã lâu không chơi game, tớ hơi ngứa tay." Hàn Tiêu Tiêu đột nhiên nói.

Hai người đăng nhập, Hàn Tiêu Tiêu liếc mắt liền thấy người nói bận thực ra đang chơi game trên mạng.

Vừa vào game thì cô thấy hắn đang trong phó bản với Hoa Tuyết Nhung.

Mặt Hàn Tiêu Tiêu lộ rõ vẻ tức giận.

Cô ấy trực tiếp gọi điện thoại cho Tô Minh Thuận.

Tô Minh Thuận bất đắc dĩ nói: "Chúng ta đang làm việc, nghỉ ngơi giữa giờ thì cô ấy muốn chơi game. Anh có thể không chơi cùng cô ấy sao? Chỉ có một chút như thế có đáng để em ghen không?”

Trách móc Hàn Tiêu Tiêu không biết điều.

Nguyễn Vãn Vãn nghe rõ ràng.

Kiếp trước cô không tổ chức sinh nhật cho Hàn Tiêu Tiêu nên không biết chuyện này, nhưng bây giờ cô biết rất rõ Tô Minh Thuận chắc chắn không có ở nơi làm việc. Những ngón tay mảnh khảnh của cô ấn vào điện thoại, chẳng mấy chốc đã vào một tài khoản khác. Ở trong đó dày đặt tiếng Anh, một lúc đã hiện lên bản đồ, Tô Minh Thuận hiện đang ở ......

Gần bọn họ!

Hàn Tiêu Tiêu dễ dàng tin tưởng lời nói của Tô Minh Thuận, nhanh chóng cúp điện thoại.

Nguyễn Vãn Vãn: "Cậu không tức giận sao?

"Có một chút, nhưng anh ấy làm việc rất chăm chỉ. Thôi đi, chuyện nhỏ nhặt như vậy không cần phải tranh cãi."

Hàn Tiêu Tiêu trông có vẻ vô tư nhưng thực chất lại rất tinh tế và ân cần.

Nguyễn Vãn Vãn thực sự cảm thấy mình rất vô dụng.

Tối nay có một trận thi đấu, cô dẫn Hàn Tiêu Tiêu đi chơi cùng.

Ngay sau đó, Hàn Tiêu Tiêu trở nên hưng phấn, kỹ năng đỉnh cao của Nguyễn Vãn Vãn thực sự quá đẹp trai!

Nhưng thật bất ngờ, ở trận đấu tiếp theo, đối thủ mà họ gặp lại là Tô Minh Thuận và Hoa Tuyết Nhung.

Bốn người bọn họ đối diện, bầu không khí có phần lúng túng.

Bên kia lên tiếng trước, Tô Minh Thuận: " Tiêu Tiêu, em cũng đang chơi cái này sao? Anh đã thắng bốn trận liên tiếp, còn một trận nữa là nhận được phần thưởng.”

"Ồ, khá tốt đó." Hàn Tiêu Tiêu cười nhạt.

Hoa Tuyết Nhung lúc này mới lên tiếng, giọng nói lạnh lùng như nữ hoàng ra lệnh: "Cô có thể trực tiếp đầu hàng. Đến lúc đó, tôi sẽ đưa cho cô một phong bao lì xì coi như đền bù."

Hàn Tiêu Tiêu có chút khó chịu: "Cô sợ thua sao? Còn muốn dùng tiền mua?"

"Không, tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian." Hoa Tuyết Nhung thản nhiên nói.

Tô Minh Thuận có chút đắc ý nói: "Tiêu Tiêu, trang bị của chúng ta đều là trang bị cao cấp nhất, loại thi đấu này, trang bị là quan trọng nhất, tốt nhất em nên quên đi."

Như bọn họ đã biết, mua trang bị thì cần có tiền.

Nhưng Nguyễn Vãn Vãn và Hàn Tiêu Tiêu không thích tiêu tiền trong game, cho nên trang bị của bọn họ chỉ có thể coi là tốt nhất trong dân thường.

Hoàn toàn không thể so sánh với bọn họ.

Các thuộc tính là một nửa sự khác biệt.

"Không thử thì làm sao biết được?" Nguyễn Vãn Vãn nói.

Hoa Tuyết Nhung: Được rồi, nếu các người muốn tìm ngược thì cứ làm đi."

Trận đấu nhanh chóng bắt đầu.

Bọn họ tung chiêu, máu của hai người đã bị hạ xuống một nửa.

Có thể nghe thấy tiếng ngân nga chế giễu trong giọng nói của người phụ nữ.

Ánh mắt Hàn Tiêu Tiêu sắc bén, kỹ năng của cô không tệ, nhưng trang bị của cô quả thật kém hơn rất nhiều, cô chỉ có thể đánh bại đối thủ đến chút máu cuối cùng và màn hình chuyển sang màu xám.

Cô tức giận đến mức đập vỡ điện thoại.

"Tớ tức quá." Hàn Tiêu Tiêu nghiến răng nghiến lợi.

"Đừng lo." Nguyễn Vãn Vãn nói, ngón tay mảnh khảnh của cô di chuyển nhanh trên màn hình, cô chỉ còn lại mười phần trăm máu, nhưng đối phương vẫn còn ba mươi, bốn mươi.

Hàn Tiêu Tiêu gần như tuyệt vọng.

Thua rồi.

Giờ phút này, giữa đao quang kiếm ảnh, thao tác của Nguyễn Vãn Vãn nhanh đến bất ngờ, di chuyển linh hoạt, né tránh đòn tấn công của đối thủ, gϊếŧ chết Tô Minh Thuận một cách dã man, chỉ để lại Hoa Tuyết Nhung.

Nhưng cô không vội gϊếŧ cô ta.

Dần dần, thanh năng lược của đối phương đã bị tiêu hao, không thể sử dụng kỹ năng, vì vậy cô đã dùng dao nhỏ chém từng nhát.

Mỗi lần như vậy, đối phương chỉ mất một chút máu.

Hoa Tuyết Nhung thậm chí còn không thể đυ.ng đến cô.

Giống như mèo đuổi chuột, không vội vàng gϊếŧ mà có chút tra tấn.

Cuối cùng, đối phương không nhịn được mà tức giận nói: "Cô không dám gϊếŧ tôi sao?"

Giây tiếp theo, Hoa Tuyết Nhung trực tiếp bị chém chết, ván đấu kết thúc.

Hàn Tiêu Tiêu rất vui vẻ.

"Trang bị cao cấp chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi ~" Hàn Tiêu Tiêu cười nói.

Hoa Tuyết Nhung run rẩy vì tức giận.

"Cô chờ đó cho tôi!"

Bên kia trực tiếp thoát khỏi game sau khi để lại những lời này.

"Thật sự là sảng khoái ~" Hàn Tiêu Tiêu nâng ly rượu lên: "Nào, cạn ly!"

Nguyễn Vãn Vãn cong môi chạm ly với cô ấy.

Hai người trò chuyện rất thoải mái vui vẻ, từ những sự kiện gần đây đến những lời bàn tán, ngay cả con chó trước nhà họ Nguyễn cũng phải lôi ra nói. Nguyễn Vãn Vãn mỉm cười rạng rỡ, đột nhiên đèn trong quán bar bị tắt.

Ánh đèn sân khấu chiếu vào một người đàn ông mặc vest trắng, lông mày thanh tú, khuôn mặt đẹp trai, cầm một bó hoa trong tay.

Vô số phụ nữ che miệng kinh ngạc.

Cầu hôn!

Họ không khỏi tò mò người phụ nữ hạnh phúc này có thể là ai?

Người đàn ông từng bước đi về phía trong góc, cuối cùng dừng lại trước mặt Nguyễn Vãn Vãn.

Ánh sáng lập tức chiếu vào Nguyễn Vãn Vãn.

"Oa, thật là trai tài gái sắc, Bọn họ trông rất đẹp đôi~"

"Vừa rồi tôi còn tưởng rằng người được lợi là người phụ nữ, nhưng bây giờ tôi lại nghĩ người được lợi là người đàn ông. Tôi thích cô gái này quá!"

Nguyễn Vãn Vãn mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, mái tóc đen dài buông xõa, xinh đẹp tinh xảo, mặt không biểu cảm nhìn Lục Thịnh.

Tim đập rất nhanh!

Hàn Tiêu Tiêu đã khôn ngoan tránh xa.

Lục Thịnh trìu mến nhìn cô: "Anh đã nghĩ đến cảnh tượng này rất lâu, hôm nay cuối cùng anh cũng có thể thực hiện.”

"Chúng ta đã biết nhau mười năm, bên nhau sáu năm. Trong những năm qua, chúng ta đã cùng nhau trải qua vô số khó khăn, cuối cùng thì những khó khăn này đã trở thành bước đệm cho hạnh phúc của chúng ta. Tình cảm của chúng ta ngày càng sâu đậm hơn, chỉ một ngày không thể nhìn thấy em, anh vô cùng nhớ em."

"Vãn Vãn, gả cho anh đi!"