Sau Khi Trùng Sinh, Được Chú Của Tra Nam Sủng Ái

Chương 63: Phá hủy buổi cầu hôn

Khi Lục Thịnh vừa nói xong liền quỳ một gối xuống, vô số dải ruy băng đủ màu sắc trong nháy mắt bay lơ lửng xung quanh hắn.

Vô cùng lãng mạn.

"Đồng ý! Đồng ý!”

"Oa, cảm động quá đi! Đây không phải là thiếu gia nhỏ nhất của nhà họ Lục sao? Trong hào môn thật sự có tình yêu đích thực!”

"Tôi muốn đẩy thuyền cặp đôi này!"

Vô số người ủng hộ.

Nguyễn Vãn Vãn bình tĩnh nhìn hắn, giống như một nữ hoàng đang đứng trên đỉnh nhìn xuống.

Cô vẫn im lặng.

Lục Thịnh quỳ gối, cảm thấy chân có chút tê dại.

"Vãn Vãn, nhanh đồng ý đi, đây là chiếc nhẫn kim cương mà anh Thịnh đặc biệt mua cho cô!" Trong đám đông, Tô Tư Nhu bước ra ngoài, dùng giọng điệu ngọt ngào hối thúc.

Cô ta làm như rất thân thiết với Nguyễn Vãn Vãn, nhưng Nguyễn Vãn Vãn lại nghe rõ ràng cô ta nói bên tai cô: "Buổi chiều tôi đi mua cùng anh Thịnh, anh Thịnh mua cho tôi một chiếc vòng tay tốt hơn. Nguyễn Vãn Vãn, kiếp này, cô chỉ có thể dùng lại thứ tôi không cần."

Cô ta cố tình lắc chiếc vòng tay.

Nó lấp lánh ngay cả trong bóng tối.

Nguyễn Vãn Vãn chỉ nhìn lướt qua, không lộ ra chút cảm xúc nào.

Nhưng đột nhiên cô lên tiếng: "Đúng vậy, anh Thịnh của cô không nói gì với cô sao? Hắn chỉ xem cô như tình nhân nhỏ mà cưng chiều thôi."

Tô Tư Nhu hơi nheo mắt lại, lo lắng nói: "Nguyễn Vãn Vãn, đừng nói nhảm, tôi và anh Thịnh là thanh mai trúc mã, là bạn tốt, sao cô có thể nói những lời như vậy để làm rạn nứt tình bạn của chúng tôi?"

Nguyễn Vãn Vãn mở điện thoại ra, tìm mấy bức ảnh.

Đưa những bức ảnh cùng với những lời nói của Tô Tư Nhu đặt trước mặt mọi người.

Những bức ảnh thân mật đó đột nhiên lọt vào mắt Lục Thịnh.

Sắc mặt hắn thay đổi kịch liệt, lập tức nhìn về phía Tô Tư Nhu.

Sắc mặt Tô Tư Nhu tái nhợt, cô ta thật sự không ngờ Nguyễn Vãn Vãn lại lấy ra những bức ảnh đó vào lúc này!

Cô ta giả vờ đau lòng nói, như thể bị oan uổng nhưng vẫn cố chịu đựng: "Anh Thịnh, đừng hiểu lầm em. Em và Vãn Vãn vừa gặp đã cãi nhau, cho nên em luôn muốn trò chuyện với cô ấy. Nhưng em không biết phải nói gì, em nghĩ cô ấy sẽ vui vẻ khi thấy hình của anh."

"Đúng vậy, mặc dù biết là tôi không muốn nói chuyện với cô, nhưng cô vẫn gửi. Xem ra là sợ người khác sẽ không biết cô và Lục Thịnh thân thiết như thế nào!" Nguyễn Vãn Vãn tùy ý nói, lại mang theo nồng đậm châm chọc.

"Đây không phải là trà xanh trong truyền thuyết sao?"

Có người cách đó không xa nhìn thấy liền buột miệng thốt ra.

"Làm sao có thể có tình bạn đơn thuần giữa nam và nữ. Thật nực cười, tôi còn cho rằng hắn ta rất chân thành."

Có người thì thầm thảo luận.

Sắc mặt Lục Thịnh dần trở nên khó coi, điều hắn quan tâm nhất chính là danh tiếng, hắn chịu đựng cơn giận của mình, nói với Nguyễn Vãn Vãn: "Vạn Vãn, chúng ta chỉ là ăn cơm cùng nhau. Trong lòng anh, đương nhiên em là quan trọng nhất."

"Thật sao? Nhưng tôi không thể chấp nhận vị hôn phu của mình tiêu tiền cho người phụ nữ khác. Đặc biệt là chiếc vòng tay anh mua cho Tô Tư Nhu lần này chắc chắn phải có giá hơn ba trăm nghìn nhân dân tệ."

Lục Thịnh hơi cau mày, nhưng sau đó lại nói: "Tư Nhu, chiếc vòng tay này vốn là đưa cho Vãn Vãn, em mau tháo ra đi."

Sắc mặt Tô Tư Nhu thay đổi, nhưng cô ta nhanh chóng mỉm cười cởi ra: "Đương nhiên, em cũng đang định đưa cho cô ấy. Vãn Vãn, nếu có lời muốn nói thì phải nói ra, đừng giữ trong lòng.”

Nguyễn Vãn Vãn nhận lấy, nhưng lại dùng khăn ướt lau sạch. Tô Tư Nhu nhìn thấy thì móng tay cắm sâu vào da thịt.

"Anh còn mua cho cô ta nhiều hơn thế." Nguyễn Vãn Vãn bình tĩnh nói.

Lục Thịnh hít sâu một hơi.

Hắn không thích bị Nguyễn Vãn Vãn làm mất mặt vào thời khắc mấu chốt như vậy.

Nhưng, hắn phải cưới cô.

Bây giờ, chỉ có thể để Tô Tư Nhu chịu ủy khuất trước.

"Tư Nhu, đưa túi của em cho anh. Ngoài ra, tối nay em sắp xếp những thứ đó và gửi đến chỗ Vãn Vãn."

Nguyễn Vãn Vãn nói thẳng: “Không cần, cô ta đã dùng rồi, tôi không muốn, chỉ cần lập danh sách và đưa tiền cho tôi.”

Tô Tư Nhu ngoài mặt nhẹ nhàng đáp, nhưng trong lòng lại đang trợn mắt. Lục Thịnh mua nhiều đồ như vậy, cô ta chỉ đáp ứng cho có lệ.

Nguyễn Vãn Vãn bổ sung: "Đúng rồi, tôi có thể kiểm tra thẻ của Lục Thịnh, nếu cô sót cái gì đó, tôi sẽ không vui."

"......"

Sắc mặt Tô Tư Nhu gần như sụp đổ, cô ta hít sâu một hơi: "Vãn Vãn, tôi cũng là bạn từ nhỏ của Lục Thịnh, cô quản anh Thịnh quá nghiêm rồi."

"Tôi là loại người như thế, nếu Lục Thịnh không muốn, thì tôi sẽ đi."

Lục Thịnh lập tức lên tiếng: "Tư Nhu, em trở về kiểm tra trước đi."

Sắc mặt Tô Tư Nhu vô cùng khó coi, cô ta không nói gì, trực tiếp xách túi rời đi.

Trong lòng cô ta cảm thấy uất ức.

Nguyễn Vãn Vãn chết tiệt!

Cô ta sẽ không bao giờ để bọn họ đính hôn!

Sau khi Tô Tư Nhu rời đi, Lục Thịnh nhìn Nguyễn Vãn Vãn bằng ánh mắt dịu dàng và đầy hy vọng. Cuối cũng Nguyễn Vãn Vãn cũng đứng dậy đi về phía hắn.

Lục Thịnh lập tức cầm chiếc nhẫn lên chuẩn bị đeo lên

tay cô.

"Xẹt!"

Đột nhiên quán bar lại bị mất điện, không có chút ánh sáng nào cả.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Tôi nói, quán bar này từ khi nào trở nên không đáng tin cậy như vậy?"

Người bên cạnh vội vàng lấy đèn pin ra, nhưng Nguyễn Vãn Vãn đã rút tay về, lại ngồi xuống: "Thôi vậy, tôi không thích cảm giác lễ nghi không hoàn hảo này."

Trong lòng Lục Thịnh có chút oán hận.

“Được rồi, lần sau anh sẽ bù đắp.” Trên mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ quân tử lịch lãm thường ngày.

"Ừm, vậy thì tôi và bạn tôi sẽ tiếp tục chơi."

Ý định đuổi khách rất rõ ràng, Lục Thịnh không đợi lâu, gật đầu liền rời đi. Ngay khi anh ta bước ra ngoài, đèn quán bar sáng ngay lập tức.

Nguyễn Vãn Vãn nhìn Hàn Tiêu Tiêu, Hàn Tiêu Tiêu lập tức nói: "Đừng nhìn tớ, tớ không biết gì hết."

"Ồ? Thế thì tớ rất thích quán bar của cậu. Chỉ riêng mạch điện thôi đã rất hiểu lòng người." Nguyễn Vãn Vãn mỉm cười và uống một ngụm rượu.

Bởi vì sự xuất hiện của Lục Thịnh thu hút quá nhiều sự chú ý, cho nên Nguyễn Vãn Vãn uống rượu cũng bị nhìn chằm chằm, thế là cùng Hàn Tiêu Tiêu đi đến văn phòng.

Nhưng không ngờ lại đυ.ng phải Triệu Giang ngay trên lầu.

"Quản lý Hàn, Nguyễn tiểu thư, cô cũng đến đây uống rượu, có muốn đến ngồi cùng không?" Triệu Giang lập tức hưng phấn nói.

Hàn Tiêu Tiêu bất ngờ nhìn Nguyễn Vãn Vãn, cô ấy không ngờ Nguyễn Vãn Vãn cũng quen biết Triệu Giang.

Cô thấp giọng giải thích: "Bạn của chú nhỏ. Cậu có muốn tham gia không? Nếu không muốn thì chỉ có chúng ta thôi."

"Vậy thì đến đó đi. Dù sao hắn cũng là khách hàng lớn của chúng ta." Hàn Tiêu Tiêu cũng không thể nào bỏ qua lời mời của người khác được.

Sau khi đi vào phòng, Nguyễn Vãn Vãn có chút hối hận.

Trong phòng có rất nhiều người, toàn là những cậu ấm cô chiêu ở Giang Thành. Người đàn ông ở giữa ghế sofa mặc áo sơ mi đen, quần tây đen, ngón tay thon dài đang châm một điếu thuốc, trông lười biếng quyến rũ, cao quý vô song.

"Sếp, Vãn Vãn đến rồi!" Triệu Giang vô cùng phấn khích hét lên.

"Thương tiên sinh, không ngờ anh lại tới đây." Hàn Tiêu Tiêu lịch sự chào hỏi. Ngược lại, Nguyễn Vãn Vãn giống như một học sinh tiểu học trốn sau lưng cha mẹ, xấu hổ nhìn Thương Thiếu Yên ngượng ngùng chào.

Cô lơ đãng suy nghĩ, không biết Thương Thiếu Yên có nhìn thấy cảnh cầu hôn của Lục Thịnh vừa rồi không?

"Ừm, ngồi đi." Giọng nói của Thương Thiếu Yên trầm thấp, từ tính, giống như rượu cũ được cất giữ nhiều năm, êm dịu quyến rũ.

Triệu Giang tuyệt vọng cho người bên cạnh một ánh mắt.

"Triệu Giang, mắt cậu có vấn đề gì không?" Bên kia vẫn ngây ngốc không hiểu gì.