Sau Khi Trùng Sinh, Được Chú Của Tra Nam Sủng Ái

Chương 61: Bàn bạc lễ đính hôn

Nguyễn Vãn Vãn giả vờ sửng sốt: "Ôi, tôi nghe nói dì không biết kinh doanh thì ra là sự thật. Dì không biết giá trị của dự án ở Đông Quận gấp hơn mười lần cổ phần của Lục Thịnh sao? Nhưng mà, chú cũng nên biết chứ?”

Cô nhìn cha Lục, lúc này cha Lục tiến thoái lưỡng nan, thừa nhận hay không thừa nhận gì cũng không được.

Lục phu nhân vẻ mặt xấu hổ, nhưng nhanh chóng trở nên tự tin: "Vậy sao, chúng ta sắp trở thành người một nhà, cô dựa vào thân phận là con dâu của nhà họ Lục, không biết cô có thể nhận thêm được bao nhiêu dự án!"

Nói cứ như thể người chịu thiệt là bọn họ.

Nguyễn Vãn Vãn mỉm cười nhìn bà ta, cũng muốn xem bà ta có thể mặt dày đến mức nào.

Lục phu nhân nghĩ bọn họ đã đồng ý nên nói tiếp: "Ngoài ra, sau khi đính hôn, thì có thể đi đăng ký kết hôn trước. Bởi vì tiệc đính hôn đã được tổ chức, nên hôn lễ cũng không cần phải vội. Nguyễn Vãn Vãn sẽ đến nhà họ Lục ở trước, cô không cần đi làm, chỉ cần ở nhà chuẩn bị mang thai là được. Nếu sinh cho tôi một đứa cháu trai mập mạp, lúc nào cũng có thể tổ chức hôn lễ. Về sính lễ, nếu cô sinh được con trai, tôi sẽ cho cô một căn nhà không dưới 10 triệu, tất nhiên là đứng tên cháu trai tôi. Còn của hồi môn các người cho cô ta là bao nhiêu? Chỉ cần một chiếc xe ô tô, quà không thể dưới 10 triệu..."

Sắc mặt Nguyễn Quốc Vĩ và Nguyễn phu nhân vô cùng khó coi.

Đột nhiên, điện thoại của Nguyễn Vãn Vãn vang lên tin nhắn.

[Thật đáng thương. Thậm chí còn không có phòng riêng để bàn bạc lễ đính hôn. Hôm qua, tôi và Lục phu nhân đã ăn tối tại một khách sạn năm sao.]

Tin nhắn của Tô Tư Nhu.

Hình như Tô Tư Nhu cũng ở trong nhà hàng này?

Cô đang suy nghĩ thì tin nhắn lại đến.

[Ôi, gả vào gia tộc hào môn nhưng lại đáng thương như vậy.]

Sự tự mãn trong giọng điệu của cô ta không thể che giấu.

Lời này như đang nói, cho dù cô bàn bạc đính hôn thì sao? Nhà họ Lục vẫn xem thường cô.

Lục phu nhân nói luyên thuyên rất nhiều, nhưng thấy không ai phản ứng lại: "Các người có nghe thấy những gì tôi nói không?"

"Xin lỗi, Lục phu nhân, vừa rồi tôi hơi mất tập trung, không nghe rõ." Nguyễn Vãn Vãn ngoáy tai.

Lục phu nhân lập tức tức giận: “Đây là phẩm chất của con gái các người sao? Không tập trung khi nghe người khác nói chuyện. Khi đến nhà họ Lục, chúng tôi phải dạy lễ nghi cho cô ta, sẽ tính chi phí của các người, của hồi môn ít nhất cũng phải hai mươi triệu!”

Nguyễn Quốc Vĩ vỗ bàn: “Đừng có quá đáng!”

"Quá đáng? Ở Giang Thành không biết có bao nhiêu cô gái tốt muốn gả cho Lục Thịnh của chúng tôi. Ông không quan tâm, nhưng có người lại nhìn như muốn gả đi!" Lục phu nhân làm như người khác rất hiếm lạ con trai bà ta.

Nguyễn Quốc Vĩ nhìn Nguyễn Vãn Vãn với sự đau lòng vô tận trong mắt. Ông thực sự không biết mấy năm nay con gái mình đã phải chịu bao nhiêu oan ức!

"Vãn Vãn, hôn sự này, chúng ta không cần." Nguyễn Quốc Vĩ thấp giọng dỗ dành: "Cha sẽ tìm cho con một gia đình tốt hơn!"

"Đối với Lục Thịnh của chúng tôi thì cô ta đã là trèo cao rồi, còn muốn tìm gia đình tốt hơn? Thật là một trò cười!" Lục phu nhân vô cùng khinh thường.

Lục Thịnh vẫn im lặng.

Lúc này, một giọng nói lớn vang lên: "A, đây không phải là Lục phu nhân sao?"

Là Cao phu nhân đang vặn vẹo hông đi tới, bà ta nhìn Lục phu nhân rồi nhìn Nguyễn Quốc Vĩ: "Đây không phải là Nguyễn tiên sinh sao? Các người đang ăn tối cùng nhau, không phải là đang bàn bạc về chuyện kết hôn chứ?”

Nói xong, bà ta vội vã tát vào miệng mình: "Xem cái miệng tôi này, nếu nói chuyện hôn nhân, thì sao lại nói ở đây, không phải là nên đặt phòng riêng trên tầng cao nhất sao?"

Mặt Lục phu nhân tái xanh, như thể vừa bị tát. Đang định giải thích thì Nguyễn Vãn Vãn nhẹ giọng nói: "Dì Cao, chúng ta quả thật đang bàn bạc chuyện kết hôn.”

Đột nhiên, Lục phu nhân nóng lòng muốn nuốt sống Nguyễn Vãn Vãn!

Cao phu nhân là một người miệng rộng trong giới hào môn, những gì bà ta biết sẽ lan truyền khắp các gia tộc lớn trong vòng một giờ.

"Trời ơi, nhà họ Lục đã đến mức này rồi sao?" Cao phu nhân nói xong, nhận ra liền che miệng lại: "À, không sao, không sao, các người cứ nói chuyện đi!"

Bà ta nói xong thì nhanh chóng bỏ chạy.

Lục phu nhân không thể ngăn cản.

Bà ta tức giận: " Nguyễn Vãn Vãn, cô cố ý sao?"

"Tôi chỉ nói thật thôi." Nguyễn Vãn Vãn vẻ mặt vô tội.

Lục phu nhân hai mắt đỏ ngầu, không cần suy nghĩ cũng đoán được buổi chiều các gia tộc khác sẽ nói gì về Lục gia, bọn họ chắc chắn sẽ cảm thấy nhà họ Lục sắp phá sản, vấn đề hôn nhân lại được bàn bạc ở một nơi như vậy!

"Cô! Thật sự là ngu ngốc, lấy phải một người con dâu như cô là nhà tôi xui xẻo tám đời! " Bà ta nói chuyện không chút khách sáo.

"Bùm-"

Nguyễn Quốc Vĩ trực tiếp lật bàn.

Mọi người đều sửng sốt!

Ông lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục phu nhân: "Thật xui xẻo khi gả vào một gia đình như bà! Cứ giữ con trai bà lại mà tự gả đi.”

Nói xong, ông dẫn theo Nguyễn Vãn Vãn và Nguyễn phu nhân trực tiếp rời đi.

Ngoài ra còn có rất nhiều người giàu có ngồi ở đây.

Động thái này khiến tất cả mọi người đều chú ý đến nhà họ Lục.

"Đó không phải là Lục Thịnh sao? Không phải là đang bàn bạc chuyện hôn nhân chứ?”

"Ừ, chắc tôi hoa mắt rồi. Dù sao cũng xuất thân từ một gia tộc lớn. Lại nói về chuyện hôn nhân ở nơi như thế này, có vẻ như bọn họ không coi trọng cuộc hôn nhân này lắm!"

"Có lẽ nhà họ Lục sắp phá sản."

Lục phu nhân không nghe được loại lời nhận xét này, cho nên tức giận đến mức khóc ngay tại chỗ, trách cứ Lục Thịnh: "Tất cả đều là lỗi của con khi yêu một người không có đầu óc như vậy, sau này con không được phép kết giao với cô ta!"

Cha Lục nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: " Bà đúng là một người phụ nữ ngu xuẩn, câm miệng đi. Nếu không có dự án của nhà họ Nguyễn, bà cho rằng Lục Thịnh vẫn có thể ngồi vững ở vị trí chủ tịch sao?"

“Nhưng con khốn đó sao có thể làm vậy với tôi?” Lục phu nhân đang khóc, ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn: "Lục Thịnh, đi nói với cô ta, nếu cô ta không giao toàn quyền dự án này cho chúng ta, thì cô ta sẽ không bao giờ được bước vào cửa nhà họ Lục!"

......

Sau khi Nguyễn Quốc Vĩ đưa Nguyễn Vãn Vãn ra xe,ông lại trở nên lo lắng. Ông biết trước đây Nguyễn Vãn Vãn rất thích Lục Thịnh, cuộc hôn nhân này lại bị ông phá hủy, không biết cô có tức giận hay không......

Nguyễn Vãn Vãn liếc nhìn đã có thể nhìn ra được suy nghĩ của Nguyễn Quốc Vĩ, mỉm cười: “Cha, hôm nay cha rất ngầu!”

"Con không tức giận sao? Con thật sự không muốn gả cho Lục Thịnh sao?” Nguyễn Quốc Vĩ thận trọng hỏi.

Trong lòng Nguyễn Vãn Vãn có chút chua xót, cô kiên quyết nói: "Cha đừng lo, con đối với Lục Thịnh căn bản không có cảm giác gì, nhưng việc này vẫn cần phải tiếp tục."

Thấy cô thật sự không buồn, Nguyễn Quốc Vĩ mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy là tốt rồi, con gái ngoan của cha đã trưởng thành." Nguyễn Quốc Vĩ cười nói.

Nguyễn phu nhân cũng xoa đầu Nguyễn Vãn Vãn: " Vãn Vãn thích kiểu người đàn ông như thế nào? Sau này mẹ sẽ chú ý cho con!"

Nghe vậy, cô vô thức nghĩ đến Thương Thiếu Yên. Một lúc lâu sau, cô khẽ lắc đầu.

"Mẹ, không cần. Bây giờ con chỉ muốn làm việc thôi."

Nhận được cuộc gọi từ Lục Thịnh, vốn đã đoán trước được, Nguyễn Vãn Vãn trực tiếp cúp máy.

Đối phương còn gọi cô mấy lần nữa và mời cô đi ăn tối với hắn.

Đương nhiên Nguyễn Vãn Vãn sẽ không đồng ý, lúc này cô nhất định phải mặc kệ.

Buổi chiều, cô tranh thủ thời gian đến trung tâm thương mại mua một bộ trang sức.

Sinh nhật Hàn Tiêu Tiêu sắp đến rồi.

Nguyễn Vãn Vãn đến quán bar, nhìn thấy Hàn Tiêu Tiêu ở trong góc cầm điện thoại di động, điên cuồng nhắn tin.

Nghiêng người sang một bên, thấy cô ấy đang mắng: [Hãy lắc não xem bên trong chứa phân hay chứa nước, phụ nữ tranh giành nhau thì có ý nghĩa gì? Thoạt nhìn thì tất cả đều là tên cặn bã kia có lợi, được chứ?]