Có rất nhiều người thảo luận xì xào bàn tán: "Nguyễn Vãn Vãn đang tìm đường chết, cô ta thật sự là người đáng thương nhất ở Giang Thành. Nếu tôi là cô ta, tôi sẽ tìm một cái lỗ trên mặt đất rồi chui vào."
Nụ cười trên môi Tô Tư Nhu khó có thể kìm nén được!
Cô ta thực sự không ngờ Nguyễn Vãn Vãn lại ngốc như vậy, tự mình rơi vào bẫy. Cô ta theo dõi chặt chẽ, hy vọng có thể nhanh chóng có kết quả.
“Kiểm tra xong rồi.” Trợ lý cuối cùng cũng lên tiếng: “Quần áo của Nguyễn tiểu thư là hàng thật!”
"Làm sao có thể? Anh vừa nói cái gì vậy?!" Tô Tư Nhu gần như cắn lưỡi, khó tin nhìn trợ lý.
Trợ lý của Thương Thiếu Yên cũng nổi tiếng trong ngành thẩm định. Anh ta nói rõ ràng và vang dội: "Bộ váy này là hàng thật!"
Tô Tư Nhu sững sờ.
"Tô Tư Nhu, hiện tại cô có cái gì muốn nói sao? Vì cái gì muốn ở chỗ này vu khống tôi?" Nguyễn Vãn Vãn nheo mắt lại, đột nhiên xuất hiện một tia lạnh lẽo.
Lục Thịnh cau mày, hắn nhẹ giọng nói: "Vãn Vãn, Tư Nhu là vì muốn tốt cho em, chỉ là không muốn em bị lừa."
"Trước khi sợ tôi bị lừa, thì hãy xem lại đồ mình mặc là thật hay giả trước đi!"
Nguyễn Vãn Vãn cười tủm tỉm ném thêm một quả bom hạng nặng khác: "Dù sao tôi cũng không thể chấp nhận được, một người phụ nữ mặc đồ giả đến tố cáo tôi mặc quần áo giả."
“Thương tiên sinh, nhờ trợ lý của anh cũng giúp Tô tiểu thư kiểm tra một chút!”
Thương Thiếu Yên nhìn một cái, trợ lý được lệnh cũng kiểm tra cho Tô Tư Nhu.
Tô Tư Nhu trợn mắt, khuôn mặt tràn đầy tự tin, quần áo của cô ta không thể nào là giả.
Vài phút sau -
"Tôi đã thẩm định xong, hàng chính hãng được khâu bằng chỉ vàng, nhưng đây rõ ràng không phải là chỉ vàng, nó là giả."
Sau khi trợ lý nói xong, mọi người đều nhìn về phía Tô Tư Nhu.
Sắc mặt Tô Tư Nhu lập tức tái nhợt: "Không thể nào!"
“Ý cô là, cô cho rằng giám định viên bên cạnh Thương tiên sinh không đủ tư cách sao?" Nguyễn Vãn Vãn cười nửa miệng nhìn cô ta.
Tô Tư Nhu tự nhiên không có dũng khí chất vấn Thương Thiếu Yên.
Mặt cô ta đỏ đến muốn nhỏ máu, trong lòng cô ta hận Nguyễn Vãn Vãn vô cùng!
Nguyễn Vãn Vãn, con khốn này, đã khiến mình xấu hổ đến thế!
"Hiện tại đã có kết quả, Tô tiểu thư có thể xin lỗi được không?"
Nguyễn Vãn Vãn cười nhẹ, nhưng nụ cười lạnh lùng, không đến đáy mắt.
Xung quanh có rất nhiều người xem náo nhiệt.
Tô Tư Nhu cắn môi, hai mắt đỏ lên, cô ta nhẹ nhàng ủy khuất nói: "Vãn Vãn, tôi xin lỗi, là tôi xen vào việc của người khác. Lần sau, tôi sẽ không quan tâm đến cô nữa."
Nói xong, cô ta nghẹn ngào bỏ chạy, như thể mình đã bị oan ức rất nhiều.
Lục Thịnh sắc mặt tối sầm, quay đầu nói với Nguyễn Vãn Vãn: "Vãn Vãn, em hơi quá đáng rồi. Tư Nhu cũng chỉ là tốt bụng thôi, sao em có thể làm như vậy với cô ấy?!"
"Lục Thịnh, anh là vị hôn phu của cô ta hay của tôi. Khi cô ta vu khống tôi, anh có nói một lời không?" Nguyễn Vãn Vãn chất vấn, không khỏi nắm chặt tay.
Lộ Thịnh sắc mặt lạnh lùng: "Tư Nhu chỉ sợ em bị lừa, Vãn Vãn, em làm anh thất vọng quá!"
Nói xong hắn quay người đi tìm Tô Tư Nhu.
Xung quanh bỗng nhiên trống rỗng, Nguyễn Vãn Vãn cảm thấy khó thở.
Cô không biết rằng sự thiên vị của Lục Thịnh đối với Tô Tư Nhu đã đến mức này!
Dù cô đã từ bỏ hắn ta nhưng phản ứng sinh lý vẫn không thể kiểm soát được, tim cô quặn thắt...
Đột nhiên lòng bàn tay to lớn nóng rực siết chặt tay cô, sau đó mở ra từng chút một.
Giọng nam trầm thấp và kiên định: "Muốn ăn gì không?"
Nguyễn Vãn Vãn phân tâm, gật đầu rồi cùng anh đi đến khu vực tiệc buffet.
Ở đằng kia, Tô Tư Nhu đang cảm thấy đau xót và không cầm được nước mắt.
"Em không ngờ Vãn Vãn lại đối với em thù địch như vậy." Tô Tư Nhu vừa khóc vừa nói, yếu ớt dựa vào vai Lục Thịnh: "Anh Thịnh, em rất buồn."
Lục Thịnh thấy cô ta khóc như vậy, trong lòng có chút khó chịu, hắn ta nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta, dịu dàng dỗ dành: "Vãn Vãn chưa từng mặc quần áo đắt tiền như vậy. Cho nên cô ấy không chịu được khi em nói như thế, đừng nghĩ nhiều, khi nào trở về anh sẽ nói với cô ấy."
"Anh Thịnh, anh vẫn tốt như trước." Ánh mắt Tô Tư Nhu dần dần trở nên ngưỡng mộ, cả người co rụt vào vòng tay hắn, cô ta khoe khoang liếc nhìn Nguyễn Vãn Vãn.
Nguyễn Vãn Vãn đang ở trong khu vực buffet ăn cùng Thương Thiếu Yên, dường như không biết gì về nơi đó.
Tô Tư Nhu có chút không cam tâm.
"Anh Thịnh, em muốn giải thích với Vãn Vãn, em không muốn vì em mà gây hiểu lầm cho anh." Tô Tư Nhu lập tức nói.
Lục Thịnh lập tức vuốt tóc cô ta, cảm thấy cô ta thật tốt bụng: "Em vẫn rất hiểu chuyện."
Nguyễn Vãn Vãn được ăn uống no nê.
Chưa kể, buffet của nhà họ Tô vẫn rất cao cấp.
Suy cho cùng, khách mời đều là người nổi tiếng, nguyên liệu phải là tốt nhất.
Thương Thiếu Yên đưa cho Nguyễn Vãn Vãn một miếng bánh dâu, Nguyễn Vãn Vãn ánh mắt sáng lên: “Sao chú biết tôi thích ăn cái này?”
Nhìn cô gái ngồi ăn bên cạnh, sự lạnh lùng trong mắt Thương Thiếu Yên đã được xua tan, giọng nói trầm thấp ổn định: "Không phải con gái nào cũng thích đồ ngọt sao?”
"Không ngờ chú nhỏ lại hiểu rõ phụ nữ như thế." Nguyễn Vãn Vãn ngạc nhiên.
"Trông tôi có giống thẳng nam không?"
Nguyễn Vãn Vãn sờ sờ mũi.
Đơn giản là không thân thiết với phụ nữ, được rồi!
Thương Thiếu Yên đặt miếng bít tết đã cắt vào đĩa của mình, dùng giọng lạnh lùng từ tính nói: “Trên đời này không có đàn ông vô tâm, chỉ có yêu và không yêu.”
Những lời này xuyên thấu trái tim Nguyễn Vãn Vãn.
Ồ, đúng thế.
Cô phải mất hai đời mới hiểu được một sự thật hiển nhiên như vậy.
"Vãn Vãn."
Một giọng nói yếu ớt và thận trọng vang lên, bàn tay xa lạ nắm lấy tay Nguyễn Vãn Vãn. Nguyễn Vãn Vãn chỉ cảm thấy nổi da gà khắp người, không chút do dự hất ra.
Tô Tư Nhu ngã vào vòng tay của Lục Thịnh, đôi mắt đỏ hoe ủy khuất: "Vãn Vãn, cô ghét tôi đến thế sao? Tôi đến đây để xin lỗi cô. Tôi không có ý xấu. Hi vọng chúng ta có thể hòa hợp, không làm anh Thịnh xấu hổ.”
Nguyễn Vãn Vãn mỉa mai nhìn cô ta cuộn tròn trong lòng của Lục Thịnh.
Cô còn chưa kịp mở miệng, giọng nói lạnh lùng của Thương Thiếu Yên đã vang lên: “Tô tiểu thư là con gái của một gia tộc lớn, thủ đoạn quyến rũ đàn ông ở nơi công cộng là rất giỏi."
Những lời này không thể nghi ngờ là đang tát vào mặt Tô Tư Nhu.
Tô Tư Nhu lập tức đứng lên, tựa hồ bị vô cùng nhục nhã: "Chú nhỏ, cháu chỉ là không đứng vững khi bị Vãn Vãn đẩy mà thôi."
Vẻ mặt Lục Thịnh cũng có chút xấu hổ, hắn lên tiếng: "Chú, cháu và Tư Nhu cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chú hiểu rõ nhất mà."
"Cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thì có thể ôm nhau ở nơi công cộng à?" Nguyễn Vãn Vãn lạnh lùng nhìn hắn: "Anh không thấy xấu hổ, nhưng tôi thấy ghê tởm!"
Lục Thịnh vốn luôn bình tĩnh, cũng tức giận đến đỏ mặt: "Nguyễn Vãn Vãn, em đang nói nhảm gì vậy?!"
Tô Tư Nhu nhân cơ hội ủy khuất nói: "Vãn Vãn, nếu cô có ý kiến gì với tôi thì tìm tôi, đừng gây phiền toái cho anh Thịnh. Tôi và anh Thịnh vô tội, nếu không được, sau này tôi sẽ giữ khoảng cách với anh Thịnh."
Sau khi nói xong với vẻ uất ức, cô ta quay người bỏ đi.
Nguyễn Vãn Vãn nghĩ rằng Lục Thịnh sẽ đuổi theo, nhưng không ngờ hắn ta chỉ đứng ở đó.