Khuôn mặt của Tô Tư Nhu tái xanh, chết tiệt, sao Nguyễn Vãn Vãn lại khó chơi như thế?!
Con khốn này, dám tranh giành đàn ông với cô ta, sau này sẽ khiến cho cô đẹp mặt!
"Thanh mai nhỏ của anh chạy mất rồi." Nguyễn Vãn Vãn nhướng mi, nhìn người trước mặt nhắc nhở.
Lục Thịnh thấy vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ của Nguyễn Vãn Vãn, trong lúc nhất thời hắn ta cảm thấy kỳ quái, giống như giữa bọn họ đã mở ra một khoảng cách không thể vượt qua.
Trong lòng không khỏi hoảng sợ, hắn nắm lấy tay Nguyễn Vãn Vãn: "Vãn Vãn, được rồi, anh cùng Tư Nhu không có quan hệ gì, em mới là vị hôn thê của anh, đừng giận nữa."
Nguyễn Vãn Vãn rút tay về không để lại dấu vết, vẻ mặt lạnh lùng..
Lục Thịnh đang định nói gì đó.
Đúng lúc cha Tô đến, đích thân chào hỏi mọi người: "Mọi người, buổi đấu giá hôm nay có rất nhiều đồ hiếm. Chúng ta không bằng đi xuống đại sảnh dưới lầu nhìn xem."
Khi Nguyễn Vãn Vãn nghe được lời này, vô cùng thích thú ngước mắt lên.
Ở kiếp trước, cô bị chế giễu vì mặc đồ nhái, lúc đó cô không thể chịu đựng được nữa nên nhanh chóng rời đi không tham gia buổi đấu giá này. Sau này cô mới biết Lục Thịnh đã mua đôi bông tai giá cao ngất trời và tặng lại cho Tô Tư Nhu. Chuyện này được đồn thổi khắc nơi, mà Thịnh cũng chưa bao giờ phủ nhận.
Ha ~ thật sự là một câu chuyện cảm động.
Nguyễn Vãn Vãn đặt mạnh chiếc bánh xuống, chiếc muỗng trên đĩa cũng bị vỡ ra.
Phòng đấu giá được chia theo cấp bậc.
Lục Thịnh và những người khác đều ở hàng đầu tiên.
Nguyễn Vãn Vãn ngồi xuống cạnh Lục Thịnh, Lục Thịnh nói với vẻ nịnh nọt: "Vãn Vãn, em xem em thích gì, anh sẽ mua nó cho em."
Nguyễn Vãn Vãn chỉ thản nhiên ừ.
Một lúc sau, một người phụ nữ mặc váy trắng chạy đến bên cạnh Lục Thịnh…….
Tô Tư Nhu.
Cô ta cố ý dán vào người Lục Thịnh: "Anh Thịnh…… Vị trí của em đã đưa cho người khác, nhưng em có thứ đặc biệt muốn trong buổi đấu giá này. Em muốn ngồi phía trước để nhìn rõ hơn, em có thể mượn vị trí của bạn gái anh không?"
Lục Thịnh liếc nhìn Nguyễn Vãn Vãn bên cạnh, có chút do dự.
Nguyễn Vãn Vãn ngồi yên lặng, không nhìn hai người bọn họ.
Tô Tư Nhu không khỏi cảm thấy xấu hổ khi bị phớt lờ trước mặt rất nhiều người.
Nguyễn Vãn Vãn, con khốn này, dám coi thường cô ta ở nơi công cộng!
Lục Thịnh nhìn Nguyễn Vãn Vãn, trầm ngâm mấy giây, nhẹ giọng nói: "Vãn Vãn, Tư Nhu có chút cận thị, ngồi phía sau không nhìn rõ. Em muốn gì thì nói với anh, anh sẽ mua cho em.”
Trái tim của Nguyễn Vãn Vãn thắt lại, như bị ai dùng kim đâm.
Lặp đi lặp lại. Vẫn luôn là như thế!
"Tô tiểu thư, cô muốn bám lấy người đàn ông tôi đã từng sử dụng, còn muốn chiếm lấy chỗ tôi đã ngồi, cô thật là rẻ tiền."
"Vãn Vãn!" Người đàn ông bên cạnh rõ ràng không hài lòng.
Nguyễn Vãn Vãn không để ý tới, trực tiếp đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi cuộc đấu giá.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh: "Đến đây ngồi với tôi."
Cô quay đầu lại đâm sầm vào một đôi mắt đen như mực, như đầm lầy vô tận, vừa quyến rũ vừa sâu thẳm, khiến người ta muốn sa vào.
Thương Thiếu Yên đang nhìn cô từ xa. Anh ta mặc bộ vest đen huyền bí và trang nhã, toát ra sức quyến rũ khó cưỡng.
Nguyễn Vãn Vãn hơi mím môi, sau đó đứng dậy, không chút do dự đi đến ngồi xuống bên cạnh anh.
Sự việc này khiến Tô Tư Nhu và Lục Thịnh có chút không kịp phản ứng.
Tô Tư Nhu đương nhiên biết Thương Thiếu Yên, nhưng cô ta không ngờ rằng ông chủ lớn này lại chủ động mời Nguyễn Vãn Vãn ngồi bên cạnh mình, làm bạn gái đồng hành của Thương Thiếu Yên đương nhiên sẽ có thể diện hơn Lục Thịnh rất nhiều.
Trong lòng cô ta nổi lên sự ghen tị, cô ta thực sự hối hận vì đã để Nguyễn Vãn Vãn được lợi.
"Vãn Vãn dường như có quan hệ rất tốt với Thương tiên sinh." Tô Tư Nhu nhẹ nhàng thổi gió vào tai Lục Thịnh.
Lục Thịnh khẽ cau mày, nhìn bóng dáng của Nguyễn Vãn Vãn càng thêm không vui.
Bên kia, Nguyễn Vãn Vãn nhỏ giọng nói với Thương Thiếu Yên: "Cảm ơn."
Anh cao hơn cô, cúi đầu nhìn cô bằng đôi mắt phượng đỏ rực, lông mi dày và dài cũng rũ xuống, nhẹ nhàng nói: “Không có gì.”
Ngồi lặng lẽ, khí tức khó có thể bỏ qua.
Mùi hương gỗ lạnh lẽo thuộc về đàn ông truyền đến, Nguyễn Vãn Vãn cảm thấy có chút không thoải mái.
Khí thế của Thương Thiếu Yên quá mạnh.
May mắn, cuộc đấu giá được nhanh chóng bắt đầu. Người bán đấu giá bước lên sân khấu, vật đầu tiên xuất hiện là đồ sứ trắng xanh từ thời nhà Đường.
Nguyễn Vãn Vãn không mấy hứng thú với thứ này. Cô dựa lưng vào ghế, bên tai tràn ngập âm thanh của Tô Tư Nhu và Lục Thịnh đang thảo luận.
"Anh Thịnh, em rất thích đôi bông tai tua rua này." Tô Tư Nhu tràn đầy tình yêu và sự mong đợi.
"Anh mua cho em." Lục Thịnh nói không chút do dự.
"Như vậy không tốt đâu...... Không phải anh còn mua cho Vãn Vãn sao?”
Lục Thịnh cũng không để ý lắm: "Không sao, không đắt lắm."
"Được rồi ~" Tô Tư Nhu mỉm cười, khoe khoang nhìn Nguyễn Vãn Vãn. Nhưng Nguyễn Vãn Vãn dường như không chú ý đến họ, chỉ đang chăm chú nhìn lên sân khấu.
Tô Tư Nhu khịt mũi trong lòng.
Giả vờ!
Lục Thịnh ra giá ở mức ba trăm nghìn, không ai ở đó ra giá cao hơn.
Nguyễn Vãn Vãn đặt tay lên tay vịn vuốt ve.
Cô do dự khi nhìn nó, nhưng cuối cùng bỏ cuộc.
Chủ yếu, cô không có nhiều tiền.
Nó để dùng vào những lúc cần thiết.
" Ba trăm nghìn một lần, ba trăm nghìn hai lần, ba trăm nghìn ba lần......"
Ngay khi người bán đấu giá chuẩn bị đưa ra quyết định cuối cùng -
"Năm trăm nghìn."
Một giọng nói lãnh đạm từ bên cạnh vang lên, Nguyễn Vãn Vãn kinh ngạc nhìn Thương Thiếu Yên, người đàn ông lười biếng giơ bảng hiệu lên.
Lục Thịnh thấy hắn chuẩn bị mua được, nhưng lại bị Thương Thiếu Yên chặn lại, có chút không cam lòng. Nhưng hắn không thể cạnh tranh với Thương Thiếu Yên, hắn có chút chột dạ nhìn Tô Tư Nhu.
Tô Tư Nhu ra vẻ bình tĩnh và hào phóng nói: "Xem ra chú nhỏ cũng thích đôi bông tai này, chú muốn tặng nó cho người yêu à?"
Thương Thiếu Yên phớt lờ cô ta.
Nguyễn Vãn Vãn có chút bối rối, cho đến khi cô chết ở kiếp trước, cô cũng không biết Thương Thiếu Yên đã kết hôn chưa. Chẳng lẽ đó là một cuộc hôn nhân bí mật?
Cô càng ngày càng cảm thấy sùng bái với Thương Thiếu Yến, những gì anh làm luôn hợp lòng cô!
Một số món đồ lần lượt được bày ra và một chiếc nhẫn kim cương hình con bướm đã thu hút sự chú ý của cô.
"Đây là vật phẩm cuối cùng của chúng ta, đừng nhìn chiếc nhẫn kim cương này nhỏ như thế. Trên thực tế, nó là do công chúa hoàng gia cổ đại tạo ra. Năm đó, phu quân nàng ấy ra ngoài chinh chiến, công chúa đã chờ đợi nhiều năm, nhưng cuối chỉ chờ được tin tử trận của chàng. Trong lúc tuyệt vọng, công chúa cẩn thận làm một đôi nhẫn kim cương, chiếc nhẫn nam được chôn cất cùng phu quân, còn chiếc nhẫn nữ nàng đã đeo nó đến khi qua đời." Người bán đấu giá nói.
Thật là một câu chuyện cảm động!
Anh ta còn chưa nói xong đã có người lần lượt hét giá.
"Chiếc nhẫn kim cương này thật đẹp."
Nguyễn Vãn Vãn nhẹ nhàng nói, nhưng cũng đủ để Lục Thịnh nghe thấy, hắn cảm thấy có lỗi vì thay đổi vị trí, nên lập tức nói: "Vãn Vãn nếu em thích nó, anh sẽ mua cho em."
Sau đó, anh ta giơ một tấm biển: "Một triệu!"
Rất nhiều doanh nhân giàu có rất thích chiếc nhẫn kim cương này và với câu chuyện đằng sau nó nên có những cuộc đấu giá không ngừng.
"Hai triệu!"
"Hai triệu hai!"
"Ba triệu hai trăm năm mươi ngàn."
"Bốn triệu!"
Dần dần, một chiếc nhẫn kim cương có giá cao ngất ngưởng bốn triệu!
Nhưng vẫn có người tiếp tục!
Lục Thịnh đã có chút do dự, dù sao năm triệu cũng không phải là một số tiền nhỏ.
Tô Tư Nhu thông minh chú ý tới biểu tình của Lục Thịnh: " Chiếc nhẫn kim cương này tuy đẹp, nhưng quá đắt, không cần thiết. Công ty của Lục Thịnh vẫn đang trong giai đoạn phát triển, chúng ta nên đợi sau hẳn mua."