Giọng nói ấm áp của người đàn ông dường như có chút mê hoặc: "Em nói đi."
"Ngày mai, chú chỉ cần mang theo người giám định trang phục tới dự yến tiệc của nhà họ Tô là được."
Người đàn ông tựa hồ đang cười, nhưng giọng nói vẫn trầm thấp quyến rũ: "Bạn nhỏ, muốn thu lãi sao?"
Âm thanh của người đàn ông truyền đến, dường như mang theo một chút cưng chiều.
Nguyễn Vãn Vãn cảm thấy mình nhất định là đã bị ảo giác!
"Dù sao thì chú cũng là người điều hành công ty thời trang lớn nhất cả nước, cũng chỉ có chú là người có tiếng nói nhất trong vấn đề này." Nguyễn Vãn Vãn nhẹ nhàng nói.
"Chậc, em đang lấy lòng tôi à?" Thương Thiếu Yên có chút trách móc, nhưng giọng điệu lại ôn hòa hơn một chút: "Chờ tôi."
Vậy là đồng ý rồi? Nguyễn Vãn Vãn hai mắt sáng lên, cô cười rạng rỡ: "Cảm ơn chú nhỏ."
Sau vài giây im lặng, điện thoại đột nhiên cúp máy.
Trong phòng bao.
Bữa tiệc tối này đã làm mới nhận thức trợ lý của Thương Thiếu Yên, người đàn ông ngày thường luôn lạnh lùng và xa cách lần đầu tiên trả tời điện thoại trong bữa tiệc, dường như tâm trạng cũng rất tốt.
Nhưng khi hắn quay lại, giống như một cơn gió lạnh ập đến, áp lực mạnh mẽ khiến anh ta không dám thở ra một hơi.
Chuyện gì đã xảy ra với sếp?
Anh ấy không hài lòng với hợp đồng trị giá hàng tỷ đô này?
——
Lục Thịnh rời đi là cả một đêm.
Nguyễn Vãn Vãn không có gì ngạc nhiên khi cả đêm hắn ta không về nhà.
Chiều ngày hôm sau, một bưu kiện có tên cô được gửi đến. Sau khi Nguyễn Vãn Vãn kiểm tra, cô xác nhận đó là hàng thật.
Bữa tiệc bắt đầu lúc sáu giờ tối.
Nguyễn Vãn Vãn kết thúc công việc lúc năm giờ chiều, đến phòng làm việc của Lục Thịnh. Cô thay chiếc váy có dây màu xanh đậm rất lộng lẫy và quyến rũ, càng làm cho làn da của cô trắng hơn tuyết.
Đi ra khỏi phòng nghỉ, Lộ Thịnh đã bị mê hoặc.
Hắn mỉm cười ôm eo cô: "Vãn Vãn nhà anh nếu trang điểm lên, thật sự là không gì sánh được."
"Anh nghĩ vậy à?" Nguyễn Vãn Vãn kéo khóe môi mỉm cười, nhưng ánh mắt lại không quan tâm: "Tôi và thanh mai nhỏ của anh, ai đẹp hơn?"
Giờ phút này, Lục Thịnh cảm thấy Nguyễn Vãn Vãn vốn luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện đã có chút thay đổi, rõ ràng vẫn là cô, nhưng ánh mắt lại đặc biệt quyến rũ, giọng nói của hắn trở nên khàn khàn: "Đương nhiên là em, trong lòng anh, em luôn là người đẹp nhất."
Nguyễn Vãn Vãn chỉ nhếch miệng cười bảo hắn nhanh đi thay quần áo.
Khách sạn Hạo Vân.
Cả hai cùng xuất hiện trong bữa tiệc và ngay lập tức thu hút vô số ánh nhìn.
Có ánh mắt đố kỵ, ghen ghét, thậm chí là ghê tởm.
Nguyễn Vãn Vãn đón nhận tất cả, cũng không bỏ lỡ ánh mắt của Tô Tư Nhu, người giống như một ngôi sao nhỏ, trong mắt đang hiện lên một tia kinh ngạc..
Tô Tư Nhu chưa bao giờ nghĩ rằng Nguyễn Vãn Vãn không mặc chiếc váy mà cô ta đưa.
Nhưng...... Chiếc váy bầu trời sao mới nhất của Phạm Kỳ!
Dưới ánh đèn pha lê, cô thật lấp lánh.
Ngay lập tức, chiếc váy trắng của Tô Tư Nhu nhìn có chút nhạt nhẽo.
Tô Tư Nhu nghĩ nghĩ, nở nụ cười ngọt ngào đi đến chào hỏi: "Anh Thịnh, anh đến rồi, hôm nay Vãn Vãn đẹp quá."
"Váy của Tô tiểu thư cũng không tệ." Nguyễn Vãn Vãn nhìn chiếc váy màu trắng nhỏ nhắn của cô ta, quả nhiên giống như chiếc váy đã đưa cho cô: "Hoa sen mọc lên từ bùn nhưng không vương bẩn, giống như một bông trà mới nở sau cơn mưa, đầy sự tươi mát."
Cô ta vừa là một bông sen trắng và kỷ nữ trà xanh!
Tô Tư Nhu suýt chút nữa cắn gãy một chiếc răng.
Con khốn này từ khi nào lại trở nên ăn nói lưu loát như vậy!
"Chiếc váy này chắc là do anh Thịnh mua, mắt nhìn của anh Thịnh vẫn tốt như ngày nào."
Lục Thịnh nghe thấy thì lắc đầu: "Cái này anh không mua, là Vãn Vãn tự mua."
Tô Tư Nhu thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta biết rất rõ, chiếc váy bầu trời sao của Phạm Kỳ không phải là thứ mà người bình thường có thể mua được, nhưng nếu là Lục Thịnh mua thì vẫn có thể.
Cô ta đột nhiên tỏ vẻ ngạc nhiên: "Vãn Vãn, cô không biết chiếc váy bầu trời sao của Phạm Kỳ chỉ giới hạn một chiếc ở Trung Quốc sao?"
Cô ta ra vẻ nghiến răng nghiến lợi nói: "Mấy người bán hàng nhái bây giờ thật sự quá ghê tởm, chắc đã lừa của cô rất nhiều tiền!"
Sự kinh ngạc hiện lên trong mắt Lục Thịnh. Đàn ông ở đây thì chắc chắn sẽ không để ý đến thật giả của chiếc váy, nhưng ánh mắt của rất nhiều nhân vật nổi tiếng có mặt đều bị thu hút.
Mặc đồ nhái cho bữa tiệc cao cấp.
Thật là xấu hổ!
Tô Tư Nhu đầy tự hào nhìn xung quanh, thấy mọi người đều nhìn cô với ánh mắt chán ghét.
"Vãn Vãn, tôi có quần áo khác, hay là mặc của tôi đi." Tô Tư Nhu tâm tình rất thoải mái, giọng điệu cực kỳ dịu dàng, nhưng thật ra càng như đổ thêm dầu vào lửa: "Lần sau cô phải chú ý, bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua hàng nhái, thật là đáng tiếc!"
Nguyễn Vãn Vãn cụp mắt xuống, nhẹ nhàng mỉm cười, di chuyển cổ tay.
"Chát….."
Một âm thanh giòn tan vang lên, toàn trường yên tĩnh.
Tô Tư Nhu sửng sốt hai ba giây mới tỉnh táo lại, che mặt, không thể tin hét lên: "Cô dám đánh tôi!"
Lộ Thịnh cũng theo bản năng đứng chắn trước mặt Tô Tư Nhu, ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng tức giận: "Vãn Vãn, em điên rồi!"
Nguyễn Vãn Vãn nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng đã tê dại.
Khóe miệng cô cong lên lạnh lùng hỏi: "Lục Thịnh, tôi là bạn gái của anh, nhưng Tô Tư Nhu ở nơi công cộng bôi nhọ tôi vì mặc đồ nhái, ai sẽ là người mất mặt?"
Một câu hỏi xoay chuyển toàn cảnh, Lục Thịnh cũng vô thức nhìn về phía Tô Tư Nhu.
Tô Tư Nhu ra vẻ sợ hãi, rưng rưng nước mắt, ủy khuất nói: "Anh Thịnh, em……em chỉ nói sự thật, chúng ta đều là bạn bè, em chỉ không muốn nhìn Vãn Vãn bị lừa thôi?"
Một số người là bạn thân của Tô Tư Nhu đã bắt đầu lên tiếng bảo vệ cô ta: "Nguyễn Vãn Vãn, cô mặc đồ nhái cũng là hợp tình hợp lý, dù sao một cô gái nghèo như cô cũng không thể phân biệt được thật giả!"
"Lục tiên sinh, Nguyễn Vãn Vãn quá thô kệch, phẩm chất thấp kém, cô ta không xứng với anh chút nào."
Nguyễn Vãn Vãn nhìn thấy Lục Thịnh cau mày, liền biết hắn ta đã bị dao động rồi.
Tô Tư Nhu vẫn đang khóc thì bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông sải bước tiến tới, khí chất cao quý của anh tràn ngập bữa tiệc, khiến đôi mắt cô ta đột nhiên sáng lên, càng khóc thảm thiết hơn.
"Có chuyện gì?"
Một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên.
Người đàn ông xuất hiện trong bộ vest đen, dáng người rắn chắc, cao lớn ưu tú, khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo lạnh lùng, đôi mắt phượng hẹp dài quét qua những người có mặt, anh nói với giọng điệu kinh ngạc: "Nhà họ Tô đang tổ chức tiệc chiêu đãi hay tang sự?"
Tô Tư Nhu tức giận đến mức suýt phun ra một ngụm máu.
Cô ta nói lên với giọng đầy bất bình: "Chú nhỏ, chú đến đúng lúc. Cháu chỉ nhắc nhở Vãn Vãn rằng đồ cô ấy đang mặc là hàng nhái. Không ngờ, Vãn Vãn đã tát cháu một cái."
Cô ta cố tình ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên.
Những người xung quanh đột nhiên nhìn Nguyễn Vãn Vãn với ánh mắt thương hại, thậm chí như đang nhìn một người chết.
Tô Tư Nhu và Lục Thịch là thanh mai trúc mã, nên cũng quen biết Thương Thiếu Yên từ nhỏ.
Thủ đoạn của Thương Thiếu Yên cực kì tàn nhẫn, hắn còn là người cực kỳ bao che khuyết điểm.
Cô gái nghèo này không chỉ hạ thấp địa vị của cháu trai mình, mà còn đánh Tô Tư Nhu, Thương Thiếu Yên chỉ bằng một tay cũng có thể bóp chết cô ấy!
Trong ánh mắt mọi người không khỏi có chút mong đợi.
"Thương tiên sinh, Tô Tư Nhu nói tôi mặc đồ nhái, anh tới đúng lúc, không bằng nhờ trợ lý của anh giúp tôi xác nhận." Đôi mắt sáng ngời và ngoan cường của Nguyễn Vãn Vãn nhìn Thương Thiếu Yên.
Thương tiên sinh.
Thương Thiếu Yên cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Ít nhất thì nghe nó tốt hơn cách gọi kia.
Thương Thiếu Yên liếc nhìn trợ lý bên cạnh, người này lập tức bước tới, lấy dụng cụ chuyên môn mang theo ra kiểm tra.
Trong không khí thoang thoảng sự mong chờ, mọi người đều đang chờ đợi kết quả.