Trước ánh mắt kinh ngạc của Lục Thịnh, Nguyễn Vãn Vãn chuyển chủ đề: "Đây là cái gì?"
"Cái này là tự tay anh chuẩn bị cho em, đều là những hải sản em thích ăn được vận chuyển từ nước ngoài về, tươi ngon nhất." Khóe miệng Lục Thịnh nở nụ cười, phía sau hắn là bào ngư được sắp xếp tinh tế, thịt tôm hùm bóc vỏ, trang trí bằng lá bạc hà, khiến Nguyễn Vãn Vãn nhìn có chút xuất thần.
Lục Thịnh là con trai út của nhà họ Lục.
Cành vàng lá ngọc, luôn được nuông chiều.
Nhưng khi ở bên nhau, Lục Thịnh đã học được cách chế biến những món hải sản phiền phức cho cô.
Lúc trước cô nghĩ là hắn thật sự yêu cô. Nhưng kể từ khi Tô Tư Nhu xuất hiện, mọi thứ đều đã thay đổi.
Hóa ra mọi thứ hắn làm cho cô cũng sẽ làm cho một người phụ nữ khác, thậm chí còn tốt hơn!
Những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn được băng bó kín vì bị trầy xước do nấu ăn.
Lục Thịnh nhận thấy ánh mắt của cô, mỉm cười: "Vãn Vãn, chúng ta ăn thôi."
Nguyễn Vãn Vãn gật đầu, đi đến bàn ăn, nhưng Lục Thịnh lại có chút chán nản.
Trước kia, cho dù chỉ là một vết thương nhỏ, Nguyễn Vãn Vãn chắc chắn sẽ rất lo lắng.
Lần này, chắc là do cô đã thất vọng với hắn vì bị đối xử như thế.
Lúc ăn gần xong, Lục Thịnh đẩy một hộp quà đến.
"Mở ra xem đi."
Nguyễn Vãn Vãn mở hộp ra, khi nhìn thấy thứ bên trong, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Ánh đèn lờ mờ, Lục Thịnh không nhận ra sự bất thường của cô, ngược lại mỉm cười nói: "Thế nào, em có thích không? Đây là thứ Tư Nhu mang từ nước ngoài về, là phiên bản duy nhất trong nước, đặc biệt tặng em xem như một món quà xin lỗi, để em sẽ mặc nó khi tham dự bữa tiệc vào ngày mai.”
Kiếp trước, Tô Tư Nhu cũng tặng cô một chiếc váy như vậy, cô còn tưởng rằng cô ta thật lòng hối cải, muốn hòa giải với mình.
Nhưng trên thực tế, cô ta cũng đã mặc một bộ váy giống thế này vào ngày diễn ra bữa tiệc.
Cô ta còn mang đến một người thẩm định để xác định Nguyễn Vãn Vãn đang mặc đồ giả. Làm cho cô mất mặt và trở thành trò cười của cả thành phố, từ đó danh tiếng của cô cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Lục Thịnh thấp giọng nói: "Anh cảm thấy bộ váy này không tệ, ngày mai em có thể mặc nó làm bạn gái đi cùng anh. Về phần Tư Nhu, cô ấy cũng đã giải thích với anh rồi, cô ấy chỉ đang đùa giỡn với em thôi, đừng để trong lòng."
"Vậy anh có tin không?" Nguyễn Vãn Vãn cười tủm tỉm.
Dưới ánh nến đung đưa, khuôn mặt vốn hiền lành, ngoan ngoãn của cô gái đột nhiên trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị, đôi mắt hạnh ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt, cười như không cười, trong lòng Lục Thịnh có cảm giác kỳ lạ thoáng qua.
Giây tiếp theo, Nguyễn Vãn Vãn lại mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Đùa thôi, đương nhiên tôi sẽ tin. Tôi và Tô tiểu thư không thù không oán, tại sao cô ấy phải hãm hại tôi. Tôi buồn ngủ, tôi lên nghỉ ngơi trước.”
"Vãn Vãn, anh hy vọng em có thể hiểu được." Lục Thịnh thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Vãn Vãn cầm hộp quà đứng dậy.
Nhìn những bước đi tao nhã và vững chãi của cô càng ngày càng xa, không biết vì sao, Lục Thịnh đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút nhói đau, như thể có thứ gì đó mà mình trân trọng sắp mất đi...
Hắn vô thức lên tiếng: "Vãn Vãn."
Nguyễn Vãn Vãn dừng bước, quay đầu lại mỉm cười: "Sao thế?"
Nhìn thấy nụ cười quen thuộc của cô gái, Lục Thịnh cảm thấy nhẹ nhõm.
"Không sao."
Nguyễn Vãn Vãn yêu hắn như vậy, cô đã rời bỏ nhà họ Nguyễn vì hắn, thì làm sao cô có thể rời bỏ hắn được?
Trở lại phòng, Nguyễn Vãn Vãn ném hộp quà xuống, nước mắt không thể kiềm chế được nữa rơi xuống.
Dù có ngu ngốc đến đâu thì cũng sẽ không hoàn toàn tin người bày ra những chuyện đó chỉ là một trò đùa.
Sự thiên vị của hắn.
Quá rõ ràng.
Nhưng kiếp trước, cô hoàn toàn không nhìn thấy được.
Kiếp này, cô sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy!
Đương nhiên, cô không thể nào chia tay với Lục Thịnh dễ như vậy.
Cô đã hy sinh rất nhiều để giúp đỡ hắn, thậm chí còn cắt đứt quan hệ và gần như hủy hoại tất cả của nhà họ Nguyễn.
Cô phải lấy lại những thứ này từng chút một!
Nguyễn Vãn Vãn bật máy tính lên, sau một hồi thao tác rắc rối, cô đã vào được giao diện một trang web đen.
Web đen này không phải ai cũng truy cập được, nó chỉ được truy cập bởi những chuyên gia hàng đầu.
Các giao dịch bên trong thậm chí còn khó tưởng tượng hơn. Tại đây, bạn có thể mua bất cứ thứ gì bạn muốn, bất kể đó là gì......
Nguyễn Vãn Vãn tìm thấy một người dùng.
Đây là một nhân vật bí ẩn mà chỉ có người trong đây mới biết.
Chỉ cần hắn nhận lệnh, không có gì là không thể hoàn thành, cho dù là gϊếŧ người, trộm cắp hay là tìm kiếm đồ vật...... Do đó, những người của web đen gọi anh ta là Thần.
Nguyễn Vãn Vãn gửi tin nhắn cho đối phương, nói cô muốn thông tin về chiếc váy bầu trời sao mới nhất của Phạm Kỳ.
Cô cũng không có nhiều hy vọng, nhưng đối phương lại thật sự trả lời.
Thần: [Miễn phí?]
Hai chữ đó không hiểu sao lại khiến cô muốn bật cười.
Có lẽ không ngờ một người bí ẩn thế này lại nói một câu như vậy.
Vãn: [Đương nhiên là không, tôi sẽ tăng giá gấp ba.]
Bên kia không trả lời.
Nguyễn Vãn Vãn rất lo lắng.
Đây đã là mức giá cao nhất mà cô có thể đưa ra. Mặc dù cô là một thiên tài trong lĩnh vực kiến trúc, nhưng phần lớn số tiền cô có được đã đưa cho Lục Thịnh để đầu tư......
Có lẽ, người bí ẩn xem thường số tiền này.
Nhưng ngay sau đó, đối phương lại gửi tin nhắn: [Không cần, cho cô nợ.]
Nguyễn Vãn Vãn không phải là kẻ ngốc: [Tôi không làm những chuyện gϊếŧ người, cướp của.]
Thần: [Tôi cũng không làm những chuyện đó.]
Làm sao cô lại cảm thấy có chút khó tin nhỉ?
Nguyễn Vãn Vãn tắm xong, đang sấy tóc, thì bị một vòng tay ấm ấp vây quanh.
Hơi thở quen thuộc của người đàn ông truyền đến làm cô sững người.
"Vãn Vãn, em thơm quá."
Chiếc cổ trần trắng nõn mềm mại, sự tương phản giữa mái tóc đen dài tạo ra xung đột thị giác mạnh mẽ, giọng nói của hắn hơi khàn khàn, đưa bàn tay vuốt ve dọc theo vòng eo mảnh khảnh của cô.
Mặc dù họ đã ở bên nhau nhiều năm nhưng chưa từng phát sinh quan hệ, và có lẽ cũng không ai tin điều đó.
Nhưng quả thật là như vậy, chân của Lục Thịnh bị thương sau ba năm mới có thể đứng dậy, những ngày gần đây mới hoàn toàn bình phục. Những ngày tháng khó khăn cũng đã vượt qua, Nguyễn Vãn Vãn nghĩ rằng hạnh phúc cuối cùng cũng đến, nhưng cô không ngờ Tô Tư Nhu lại xuất hiện.
"Tôi…….."
Nguyễn Vãn Vãn vừa mở miệng, điện thoại di động của Lục Thịnh đúng lúc vang lên.
Một giọng nữ mềm mại quyến rũ truyền đến: "Anh Thịnh, tối nay bọn họ tổ chức tiệc chiêu đãi cho em, anh có muốn đến không?"
Lục Thịnh nhìn thoáng qua thời gian, mấy giây sau mới thấp giọng nói: "Bây giờ đã quá muộn, các người cứ việc chơi đi."
"Thật xin lỗi, em biết bây giờ anh đang ở bên Vãn Vãn, em không nên làm phiền. Chỉ là mấy đứa xấu xa này lại rót rượu cho em, anh cũng biết dạ dày của em không tốt......"
Lục Thịnh xoa xoa thái dương: "Những người này làm việc đúng là không có chừng mực...... Quên đi, em chờ anh.”
Hắn buông Nguyễn Vãn Vãn ra, trong lòng có chút áy náy: "Vãn Vãn, anh ra ngoài một chút, dạ dày của Tư Nhu không tốt, anh sợ mấy thằng nhóc đó sẽ làm việc quá đáng."
Đôi mắt trong veo của Nguyễn Vãn Vãn nheo lại, nhếch mép mỉm cười: "Nhưng đó không phải cũng là bạn của Tô Tư Nhu sao?"
"Đúng vậy, nhưng con trai khác với con gái, Tư Nhu vừa mới trở về, anh sợ bọn họ không hiểu chuyện.” Những gì Lục Thịnh nói ra giống như là chuyện đương nhiên.
Hắn ta véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Vãn Vãn, mỉm cười nói: "Đừng ghen, Tư Nhu chỉ là em gái của anh thôi."
Ha~
Nhiều người như vậy cũng không thể bảo vệ được Tô Tư Nhu nên anh đành phải đích thân làm hộ hoa sứ giả.
"Vậy anh đi đi, tôi chờ."
Trong lòng Nguyễn Vãn Vãn đau đớn, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh và hào phóng.
Tô Tư Nhu, một kỷ nữ trà xanh, đã tìm cớ để lên giường với hắn ta.
Lộ Thịnh quả thực rất cao hứng, giọng nói cũng ôn hòa hơn rất nhiều: "Vãn Vãn, anh biết em là người hiểu chuyện. Đợi mấy ngày nữa khi rảnh rỗi, anh sẽ dẫn em một chuyến đi ngắm biển mà em muốn xem nhất."
"Được."
Sau khi Lục Thịnh rời đi.
Nguyễn Vãn Vãn gõ ngón tay lên bàn, cuối cùng quyết định gọi một cuộc gọi.
Giai điệu vang vọng trong phòng, khiến Nguyễn Vãn Vãn vô cớ có chút hồi hộp.
Vài giây sau, giọng nói ôn hòa từ tính của người đàn ông vang lên, bên kia tựa hồ rất yên tĩnh: "Xin chào?"
"Là tôi, Nguyễn Vãn Vãn."
"Tôi biết."
"Chú nhỏ, hôm nay cảm ơn chú đã giúp đỡ tôi. Tôi muốn mời chú xem một vở kịch hay?"