Sau Khi Trùng Sinh, Được Chú Của Tra Nam Sủng Ái

Chương 2: Sẽ lấy lại mọi thứ thuộc về mình

Trong màn hình giám sát, Tô Tư Nhu đứng trước mặt Nguyễn Vãn Vãn, giọng nói giễu cợt như thể đã thay đổi thành một người khác: "Nếu không tin, cô cứ chờ xem. Xem anh ấy có tin cô hay không!"

Nói xong, Tô Tư Nhu trực tiếp đổ cà phê lên tay rồi chạy ra ngoài.

Sau khi đoạn giám sát được phát xong, Lục Thịnh nheo mắt lại.

Nguyễn Vãn Vãn ngồi trên ghế sofa, hai chân tùy ý xếp chồng lên nhau, đôi mắt sắc bén dường như có thể xuyên thủng được Tô Tư Nhu, khóe môi nhếch lên chế giễu: "Về kỹ năng diễn xuất, Tô Tư Nhu cô đứng thứ hai, thì không ai dám đứng thứ nhất, giải Oscar không trao cho cô, thật sự là đáng tiếc một nhân tài!"

"Anh Thịnh, không phải thế này!" Sắc mặt Tô Tư Nhu trắng bệch, hơi thở dồn dập, vội vàng nói: "Em chỉ tức giận nên mới nói những lời này, tất cả đều là Nguyễn Vãn Vãn ép em ......."

Lục Thịnh siết chặt nắm đấm, rất thất vọng: "Vậy thì em cũng không nên làm như thế!"

"Em...... Em thừa nhận là em sai, nhưng làm thế nào Nguyễn Vãn Vãn có thể có video giám sát của công ty?” Tô Tư Nhu khéo léo thay đổi chủ đề.

Nghe vậy, Lục Thịnh nhíu mày nhìn Nguyễn Vãn Vãn.

Sự chất vấn trong mắt hắn đâm vào trái tim của Nguyễn Vãn Vãn.

Một ít mong đợi còn sót lại.

Trong khoảnh khắc này, cũng đã biến mất.

"Lục Thịnh, tôi đã ở bên anh từ năm mười tám tuổi, tôi đã cố gắng hết sức giúp anh quản lý công ty, nếu tôi có ý định khác, tại sao phải đợi đến bây giờ. Lúc trước vì để tiết kiệm tiền, tôi đã nghiên cứu học máy tính, anh quên rồi sao?"

Nguyễn Vãn Vãn cười chế giễu: "Sao anh không nghĩ thử xem, nếu tôi không phải là người làm việc này, thì ai sẽ là người làm đây?"

Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, Lục Thịnh cảm thấy nhói trong lòng, lập tức lên tiếng: "Anh cũng không có ý đó, Vãn Vãn…….."

Ánh mắt Nguyễn Vãn Vãn đau đớn, trực tiếp rời khỏi văn phòng.

Lục Thịnh muốn đuổi theo, nhưng Tô Tư Nhu đã nắm lấy cổ tay hắn.

Tô Tư Nhu vẻ mặt yếu ớt buồn bã: "Anh Thịnh, anh tin em đi, em không có ý định hãm hại Nguyễn Vãn Vãn, em chỉ lo lắng anh ở vị trí cao, nhưng Nguyễn Vãn Vãn là người có đầu óc đơn giản không biết gì về thế giới. Em chỉ muốn tốt cho anh thôi, nhưng em không ngờ cô ấy lại tức giận như vậy. Anh Thịnh, anh phải tin em......"

"Vãn Vãn là vị hôn thê của anh, em làm như vậy thật sự không tốt." Lục Thịnh trầm giọng nói.

"Em biết sai rồi, anh Thịnh." Tô Tư Nhu điềm đạm nói: "Anh Thịnh, vậy anh nhớ đến nhà em dự tiệc, lần này sẽ có rất nhiều người đến, đến lúc đó, em sẽ giới thiệu với anh."

Nghe được lời này, ánh mắt Lục Thịnh rất phức tạp.

Tô Tư Nhu thật sự tốt với cho hắn, hắn cũng không nên giận cô ấy.

"Được." Hắn trả lời.

Nguyễn Vãn Vãn không biết mình đã chạy bên ngoài bao lâu.

Gió lạnh thổi qua, cuối cùng cô cũng tin vào điều kì diệu là mình đã được sống lại.

Hoàng hôn buông xuống ở phía chân trời, ánh mắt của Nguyễn Vãn Vãn phản chiếu ánh hoàng hôn rực cháy.

Chiếc xe vô thức lái đến trung tâm thành phố nhộn nhịp.

Ở lối vào công ty hàng đầu của Giang Thành.

Một bóng người màu đen dựa vào một chiếc xe hơi sang trọng, đôi chân thon dài thẳng tắp còn chói lọi hơn một chút so với chiếc xe sang trọng kia.

Một tay cầm điện thoại, tay kia cầm thuốc.

Vô số phụ nữ xung quanh đứng lại nhìn.

Nguyễn Vãn Vãn nhìn người đàn ông có chút mất tập trung, chiếc xe đâm sầm vào cây bên đường, đầu cô đập vào vô lăng.

Đầu lập tức đau đớn, đau đến mức cô có thể mơ hồ nhìn thấy người đàn ông đang sải bước về phía mình.

Cửa xe đang đóng bị kéo mở ra.

Nguyễn Vãn Vãn giật mình.

Cô sợ người đàn ông sẽ hiểu lầm cô đang theo dõi anh, muốn mở miệng để giải thích. Nhưng đã bị một lực mạnh mẽ bế lên và đi về phía một chiếc Rolls-Royce đang đậu đằng kia.

Mùi trầm hương mờ nhạt của người đàn ông bao phủ chóp mũi cô, gần gũi quá mức khiến hai má cô đỏ lên.

"Nhỏ, chú nhỏ!" Nguyễn Vãn Vãn chật vật gọi.

Khi người đàn ông nghe thấy cô gọi, khuôn mặt đẹp trai của anh lập tức lạnh lùng, ấm áp xung quanh đột nhiên giảm xuống như mùa đông, ôm chặt lấy cô và đi thẳng đến chiếc Rolls-Royce.

Bên trong xe rộng rãi và thoáng khí, Thương Thiếu Yên lấy ra một túi nước đá nhẹ nhàng đặt lên trán cô gái, cái chạm lạnh lẽo đánh vào làm giảm bớt cơn đau.

Hóa ra anh sẽ tự tay chườm đá cho cô.

Nguyễn Vãn Vãn được quan tâm mà sợ hãi, không khỏi dãy dụa thoát ra khỏi vòng tay của anh: "Cảm ơn chú nhỏ......"

Thương Thiếu Yên, chú út của Lục Thịnh, là người kế vị xuất sắc của Thương gia.

Anh chỉ lớn hơn Lục Thịnh ba tuổi, nhưng anh có một loại trưởng thành và chín chắn toát ra từ trong xương, đặc biệt là đôi mắt đen láy như hồ nước lạnh lẽo vô tận, sâu thẳm sắc bén, khiến người ta không thể che giấu điều gì trước mặt anh.

Nguyễn Vãn Vãn sợ anh......

Thậm chí, còn có cảm giác áy náy.

"Em ở đây làm gì?" Giọng nói của anh trầm thấp, nhưng lại trong trẻo như tiếng đàn, âm thanh đặc biệt dễ nghe.

"Chỉ là tâm trạng không tốt, muốn dạo một vòng."

Người đàn ông tựa nhẹ vào lưng ghế, giọng nói lạnh lùng, có chút giễu cợt: "Tôi đã nói từ lâu Lục Thịnh không thích hợp với em."

Anh chờ đợi lời phản bác của cô gái.

Tuy nhiên, Nguyễn Vãn Vãn không nói lời nào.

Thương Thiếu Yên nheo mắt, đôi mắt tràn đầy nguy hiểm như có cơn bão chuẩn bị quét qua, anh lạnh lùng: "Hắn bắt nạt em?"

Nguyễn Vãn Vãn cảm nhận được sự tức giận của anh, trong lòng khó hiểu, làm sao anh lại phản ứng lớn như vậy?

Nghĩ đến đây, Cố Vãn Vãn lên tiếng: "Ừm, tôi đã thất vọng về hắn rồi. Không chỉ vậy...... Tôi muốn lấy lại tất cả những gì tôi đã bỏ ra.”

Vừa nói xong, nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của người đàn ông, Nguyễn Vãn Vãn hơi hối hận.

Mặc dù quan hệ giữa hai người bọn họ không tốt lắm, nhưng Thương Thiếu Yên dù sao cũng là chú của Lục Thịnh, cô lại ở trước mặt anh nói những chuyện này......

"Cuối cùng, em cũng thông minh hơn rồi."

Người đàn ông cười nhẹ, vô cùng gợi cảm và quyến rũ, nhìn vào đôi mắt đen nóng bỏng kia, Nguyễn Vãn Vãn cảm thấy có chút nóng, không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác......

Đúng lúc này, điện thoại di động của Nguyễn Vãn Vãn vang lên.

Người gọi: [Lục Thịnh]

Phải mất một buổi chiều cuối cùng hắn cũng nhớ tới mà gọi cho cô.

"Vãn Vãn, em ở đâu?" Giọng nam trầm và từ tính có một chút cảm giác áy náy không thể nhận ra nếu không nghe kỹ.

"Bên ngoài." Cô thờ ơ nói.

"Trở về đi, Vãn Vãn, anh có chuyện muốn nói với em."

Nguyễn Vãn Vãn nheo mắt lại, hừ lạnh, cô muốn xem sau khi hắn biết bộ mặt thật của Tô Tư Nhu thì sẽ làm gì.

"Chú nhỏ, cảm ơn chú, tôi đi trước đây."

"Tôi đưa em đi." Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông mang theo một chút ra lệnh không thể từ chối.

Nguyễn Vãn Vãn nghĩ xe mình cũng bị hỏng nên nghe lời anh.

Đến nhà họ Lục, Nguyễn Vãn Vãn ngọt ngào cảm ơn: "Cảm ơn chú, tôi đi đây."

Người đàn ông nhìn nghiêng vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng.

Ở một góc mà cô gái không thể nhìn thấy, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Điện thoại trong túi run lên, anh lấy ra gọi lại.

Giọng nói lo lắng của trợ lý vang lên bên tai: " Thương tổng, anh ở đâu vậy, chúng ta đã trễ nửa tiếng rồi, Vương tiên sinh đang thúc giục ......"

Người đàn ông thờ ơ ngắt lời: "Tôi sẽ đi qua ngay bây giờ."

......

Biệt thự nhà họ Lục yên tĩnh và tối tăm.

Nguyễn Vãn Vãn bước vào phòng khách, đang thắc mắc thì đột nhiên nhìn thấy trên bàn ăn có ngọn nến đang cháy.

Hoa hồng, dưới ánh nến, món ngon tinh tế trên bàn, hương thơm ngào ngạt, một người đàn ông mặc trang phục chỉnh tề ngồi gần đó, đặc biệt ấm áp.

"Vãn Vãn." Lục Thịnh bước tới nắm lấy tay cô, ánh nến chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ như cũ của hắn: "Em về rồi."

Nguyễn Vãn Vãn đột nhiên rút tay về.