"Tiếp theo phải làm gì đây?! Ôi, sao không có bí kíp nào nữa vậy!"
Cảm nhận được hơi ấm trong miệng tiểu gia hỏa trên ngón tay mình, ánh mắt Lang Trạch trở nên sâu thẳm hơn, hắn chậm rãi rút ngón tay ra, đặt lên môi đối phương xoa xoa, rồi thuận miệng tìm đại một lý do: "Dính vào rồi."
Thấy Miêu Duyệt thực sự xấu hổ, hắn mới rút tay về, hỏi với vẻ đầy ẩn ý: "Ngon không?"
Cũng không biết là đang hỏi thứ gì ngon.
"A a a! Đột nhiên cảm thấy mình ngốc quá!" Miêu Duyệt vùi đầu ăn Địa quả, giả vờ như mình không nghe thấy gì cả.
Không nhận được câu trả lời, Lang Trạch cũng không hỏi thêm, tiếp tục đút cho Miêu Duyệt, đáng tiếc là, tiểu gia hỏa không vô tình cắn trúng hắn nữa.
Mùi thơm ngọt ngào từ trong hang động bay ra, Kỷ Hạ đang trên đường đến tìm Hùng Lợi liền dừng bước.
"Đây... Đây là khoai lang nướng, chắc chắn là khoai lang nướng!"
"Trời ơi!" Kỷ Hạ sắp cảm động đến phát khóc, cậu vốn chỉ là một sinh viên nông nghiệp bình thường, vậy mà lại xuyên không đến thế giới nguyên thủy này, nơi chỉ có thú nhân mà không có con người.
Đã quen được ăn ngon ở thời hiện đại, bây giờ ngày nào cũng chỉ ăn thịt, rau dại và quả dại, cậu sắp thèm đến phát khóc. Cậu cũng đã thử tìm kiếm một số nguyên liệu nấu ăn hiện đại, nhưng hơn một tháng trôi qua, cậu vẫn không tìm thấy gì!
"Không phải người xuyên không đều có bàn tay vàng sao?!" Tuy cậu cũng đã giúp bộ lạc nghiên cứu ra rất nhiều công cụ, nhưng cậu càng hy vọng cải thiện được tình hình ăn uống trước.
Dù trong lòng dậy sóng, nhưng trên mặt Kỷ Hạ vẫn giữ nụ cười ôn hòa, lễ phép, gọi Hùng Lợi đang ở trong hang ra.
Sau đó... nhờ hắn dẫn mình sang hang bên cạnh ăn ké. Dù sao mùi thơm cũng bay ra từ hang động bên cạnh, mà người sống trong đó chính là bạn tốt của Hùng Lợi - Lang Trạch.
Vì vậy, hai người đang tình chàng ý thϊếp vừa ăn Địa quả vừa ăn thịt, bỗng đón hai vị khách không mời mà đến, mà những hành động thân mật của họ cũng vừa lúc bị hai người kia nhìn thấy.
Hùng Lợi gãi đầu, nhìn thấy cảnh này, hắn luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, quan hệ của họ hình như hơi tốt quá. Không hiểu thì thôi, hắn có chút ngại ngùng lấy miếng thịt mang theo ra, "Cái kia... Có muốn ăn cùng không?"
Kỷ Hạ đi theo phía sau, với kinh nghiệm tình trường phong phú, cậu lập tức hiểu ra vấn đề, cũng nở nụ cười lịch sự, nói: "Xin lỗi đã làm phiền."
Miêu Duyệt vội vàng chui ra khỏi lòng Lang Trạch, ngoan ngoãn ngồi sang một bên, mặt hơi đỏ.
Xoa tay tiểu gia hỏa để trấn an cậu, Lang Trạch mời hai người ngồi xuống. Hùng Lợi là bạn tốt của hắn, ăn ké một bữa hắn cũng không ngại.
Kỷ Hạ vừa liếc mắt đã nhìn thấy khoai lang nướng bên đống lửa, vui mừng cầm một củ lên bẻ ra, quả nhiên, vẫn là hương vị quen thuộc! Đây là bữa ăn ngon nhất của Kỷ Hạ kể từ khi xuyên không đến đây.
Vừa ăn cậu vừa hỏi: "Các cậu tìm thấy khoai lang ở đâu vậy?"
Khoai lang? Đây là lần đầu tiên Miêu Duyệt biết thứ này tên là khoai lang, cậu tò mò hỏi: "Cái này gọi là khoai lang sao?"
"Đúng vậy, các cậu không biết sao? Vậy làm sao các cậu biết cách ăn?" Kỷ Hạ có chút nghi ngờ.
Nghe vậy, Miêu Duyệt có chút do dự, có nên nói cho cậu ta biết không? Cậu nhìn về phía Lang Trạch cầu cứu.
Lang Trạch xoa đầu cậu, thuận miệng bịa ra một lý do: "Không biết, cứ thế nướng lên thôi, thấy cũng ngon."