Nghĩ đến "Địa quả" mang về hôm nay, Miêu Duyệt tự cổ vũ bản thân, không sao đâu, cho dù Lang Trạch không tin cậu, cậu cũng không... Cậu vẫn sẽ hơi buồn, chỉ một chút thôi!
Nhận thấy sự khác thường của Miêu Duyệt, Lang Trạch dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cậu, "Sao vậy?"
Hít sâu một hơi, Miêu Duyệt lấy "Địa quả" ra, nói với hắn về khả năng đặc biệt của mình. "Em đã thử rồi, chúng đều có thể ăn được, lúc lang thang em đã sống sót nhờ những loại thực vật này."
Nói xong, Miêu Duyệt nhìn chằm chằm Lang Trạch bằng ánh mắt chân thành, sợ hắn không tin mình.
Thấy dáng vẻ lo lắng của tiểu gia hỏa, Lang Trạch bật cười. Nghe cậu nói vậy, hắn không hề cảm thấy hoang đường, ngược lại còn có chút tự hào. Lang Trạch cầm lấy cây trong tay Miêu Duyệt, hỏi: "Vậy chúng ta ăn như thế nào?"
Mắt Miêu Duyệt sáng lên, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần ăn phần củ màu vàng này thôi, phải nướng trên lửa, ăn rất ngon!"
"Địa quả?"
"À... Đây là tên em tự đặt." Miêu Duyệt có chút ngượng ngùng.
Lang Trạch gật đầu, bẻ phần ăn được ra, trực tiếp cho vào đống lửa.
"A Trạch!" Nhìn thấy hành động không chút do dự của hắn, Miêu Duyệt vui như nở hoa trong lòng.
Vùi vào lòng Lang Trạch, cậu lại bắt đầu mè nheo: "Hôm nay lúc em hái "Địa quả" về, có rất nhiều người chê cười em."
"Là ai?" Giọng Lang Trạch hơi lạnh.
"... Em không nhớ rõ là ai nữa." Miêu Duyệt chột dạ nghĩ.
"Không sao, em không trách bọn họ, A Trạch dỗ dành em là được rồi~" Ôm lấy cổ hắn, Miêu Duyệt làm nũng. Đây mới là mục đích thực sự của cậu... Thực ra cậu muốn nói là muốn Lang Trạch hôn cậu hơn.
Lang Trạch nhếch mép cười, như đã hiểu ra điều gì đó, bế Miêu Duyệt lên như bế con nít, còn đung đưa qua lại, "Tiểu Duyệt bị ủy khuất, vậy anh ôm em một cái nhé?"
"Ừm... Cũng được." Miêu Duyệt ngại ngùng nói, nhưng tay chân lại không an phận quấn lấy hắn.
Ánh lửa đỏ rực chiếu lên hai người, ấm áp và ngọt ngào.
Ăn được một nửa bữa thịt nướng, Lang Trạch bới đống lửa ra, lấy củ "Địa quả" đã nướng chín đen bên trong, để nguội một chút rồi bóc vỏ một củ đưa cho Miêu Duyệt.
Bóc lớp vỏ cháy đen bên ngoài, lộ ra phần thịt củ màu đỏ bên trong, ngoài giòn trong mềm, cắn một miếng, thơm ngọt vô cùng.
Miêu Duyệt hạnh phúc nheo mắt, so với thịt, cậu càng thích đồ ngọt hơn.
Bắt chước động tác của tiểu gia hỏa, Lang Trạch cầm lấy nửa củ còn lại cắn một miếng, vị mềm mại, ngọt ngào, tuy là khẩu vị của giống cái, nhưng lại ngon ngoài dự kiến.
Nhưng thứ thu hút hắn hơn cả, vẫn là dáng vẻ khi ăn của Miêu Duyệt, hai má phồng lên khiến Lang Trạch không nhịn được chọc chọc vào.
Miêu Duyệt khó hiểu nhìn hắn, rồi lại nhiệt tình giới thiệu món ăn yêu thích của mình: "A Trạch! Anh thấy sao? Có phải rất ngon không? Ngọt ngào mềm mại!"
"Tiểu Duyệt thích ăn ngọt à?"
"Vâng!"
"Vậy lần sau có thể đến chỗ Hùng Lợi lấy một ít mật ong." Lang Trạch vừa nghĩ vừa bóc một miếng "Địa quả" nhỏ đút cho Miêu Duyệt.
Nhìn miếng "Địa quả" đang ở ngay miệng, Miêu Duyệt cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập nhanh, không được hoảng! Cậu cẩn thận nhớ lại những "mánh khóe" trong đầu, chọn ra cách phù hợp nhất để đối phó với tình huống này - đó là giả vờ vô tình cắn vào ngón tay đối phương.
Nhắm đúng vị trí, Miêu Duyệt nhắm mắt lại cắn một miếng. Cắn trúng rồi! Nhưng Miêu Duyệt không dám dùng sức, trong miệng còn đang ngậm thức ăn, không biết có nên nuốt xuống không.