Thực ra cậu đã thử ăn rồi, nhưng không ai tin cậu cả.
Ngồi xổm xuống, đào những củ hình trứng to bằng quả trứng gà ở rễ cây lên, Miêu Duyệt cho cả cây vào túi da thú. Phần ngon nhất của nó mọc ở dưới đất, vì vậy Miêu Duyệt đặt tên cho nó là "Địa quả".
Kết thúc buổi hái lượm, có vài thú nhân thấy loại thực vật lạ trong túi Miêu Duyệt liền xì xào bàn tán, giọng nói đầy vẻ khinh thường.
"Đó là cái gì vậy? Cậu ta có phải ngay cả rau dại ăn được cũng không phân biệt được không?"
"Một thú nhân giống đực, không biến thành hình thú được thì thôi, đi hái lượm mà ngay cả rau dại ăn được cũng không nhận ra."
"Người ta có người nuôi, vô dụng cũng chẳng sao, cậu đừng có ghen tị."
Họ nói chuyện không nhỏ, Miêu Duyệt đương nhiên nghe thấy, nhưng cậu không muốn đôi co với họ. Những lời khó nghe hơn cậu còn từng nghe qua, bộ lạc Đoàn Kết đối xử với thú nhân lưu lạc như cậu rất tốt, cậu không muốn gây thêm phiền phức cho bộ lạc.
Đội trưởng đội hái lượm là một thú nhân giống cái lớn tuổi, tính tình ôn hòa, cũng không mở miệng mỉa mai Miêu Duyệt, chỉ nhắc nhở cậu một câu: "Duyệt, loại cây này không ăn được đâu."
Miêu Duyệt cười với bà, thản nhiên nói: "Không sao, cháu chỉ nhặt về chơi thôi."
Nói rồi cậu liếc nhìn những người vừa nói xấu mình, vênh váo nói thêm: "Dù sao cháu cũng có người nuôi, không thiếu ăn."
"Có giỏi thì các ngươi cũng tìm người nuôi mình đi, hừ!"
"Cho dù nhường các ngươi, ta cũng phải "đốp chát" lại một câu mới được!"
Chỉ khi đối mặt với Lang Trạch, cậu mới là con mèo ngoan ngoãn, mềm mại, thích làm nũng.
Không quan tâm đến những lời bàn tán của đám giống cái, Miêu Duyệt đeo túi da thú về nhà.
Trở lại hang động, Miêu Duyệt rửa sạch sẽ số thực vật mang về, rồi lấy cây thảo dược kia ra, giã nát lấy nước, cất vào một chiếc bình gỗ nhỏ.
Lôi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ từ góc khuất, xác định giờ này Lang Trạch sẽ không về ngay, Miêu Duyệt mới mở hộp ra. Đây chính là chiếc hộp bí mật của cậu!
Mỗi lần Lang Trạch rụng lông, cậu đều cẩn thận thu thập rồi cất vào đây! Bên trong cũng có lông của cậu, hơi thở của sói bạc và mèo đen hòa quyện vào nhau, như không thể tách rời.
Mỗi lần nhìn thấy chiếc hộp này, Miêu Duyệt đều đỏ mặt. Cậu cất chiếc bình gỗ nhỏ vào trong hộp, định bụng sẽ từ từ sử dụng, thứ này không thể để Lang Trạch phát hiện ra được.
Nhìn vị trí của mặt trời, Miêu Duyệt buồn chán chờ Lang Trạch trong hang. Sao anh ấy vẫn chưa về? Nhớ anh ấy quá!
"Nếu thú nhân giống đực cũng mặc áo da thú như giống cái thì tốt rồi, như vậy mình có thể biến thành mèo con rồi trốn vào áo của Lang Trạch."
Trong lúc Miêu Duyệt đang lẩm bẩm, đội săn bắn cuối cùng cũng đã trở về.
Bây giờ con mồi khan hiếm, họ quyết định đợi đến khi mặt trời sắp lặn mới quay về, vừa kịp ăn tối.
Hôm nay Lang Trạch được chia một con Trường Mao thú, hắn xử lý sơ qua con mồi ở dưới sông, quan trọng nhất là phải tắm rửa sạch sẽ cho bản thân, sau đó mới về hang động.
"Tiểu Duyệt, anh về rồi!"
"A Trạch!" Miêu Duyệt nhào tới ôm chầm lấy Lang Trạch.
Ôm chặt tiểu gia hỏa trong lòng, Lang Trạch đưa cậu đến ngồi bên đống lửa.
Trên đống lửa có một phiến đá phẳng, trên đó đang nướng những miếng thịt được Miêu Duyệt cắt đều tăm tắp, mùi thơm tỏa ra, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác.
Đây là cách ăn mới do Kỷ Hạ nghĩ ra, phải công nhận rằng, người có khí vận tốt này biết rất nhiều thứ.