Mỗi Một Đời Đều Có Thể Nhặt Được Tiểu Khá Ái

Thế Giới 1 - Chương 16: Thế giới thú nhân

Lang Trạch không thể dành nhiều thời gian cho Miêu Duyệt, Miêu Duyệt liền chủ động đề nghị tham gia đội hái lượm của thú nhân giống cái. Lang Trạch đi theo cậu một ngày, thấy không có gì nguy hiểm nên cũng đồng ý.

Từ đó về sau, những lúc không dẫn đội đi săn, Lang Trạch sẽ cùng Miêu Duyệt đi hái lượm, nhưng hắn không phân biệt được các loại thực vật, đành phải đi theo sau Miêu Duyệt, giúp cậu xách túi da thú và đảm bảo an toàn cho đội hái lượm.

Hiện tại, số loại thực vật được vu y xác nhận là có thể ăn rất ít, chủ yếu là một số loại quả trên cây và rau dại.

Thú nhân giống đực thích ăn thịt, thịt chứa nhiều năng lượng có thể giúp họ trở nên khỏe mạnh hơn, nhưng thú nhân giống cái lại thích rau dại và một số loại quả ngọt.

Lại một ngày Lang Trạch ra ngoài săn bắn tập thể, Miêu Duyệt cầm túi da thú kiểm tra, loại da thú này không có lông, vừa nhẹ vừa chắc chắn, rất thích hợp để đựng đồ.

Sau khi xác nhận không có lỗ thủng nào, Miêu Duyệt mang theo nó ra ngoài. Trong đội hái lượm ngoài cậu ra đều là giống cái, cậu không tiện nói chuyện với họ, bèn tìm một chỗ một mình chậm rãi nhổ rau dại.

Bên kia, mấy thú nhân giống cái lại bắt đầu trò chuyện, Miêu Duyệt vểnh tai lên nghe lén, đây cũng là một trong những lý do cậu tham gia đội hái lượm.

"Tuyết, người cậu thơm quá, dùng gì vậy?" Một giống cái tò mò hỏi, những người bên cạnh cũng phụ họa theo.

"Thôi được rồi, nói cho các cậu biết." Hồ Tuyết ngoài mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại rất đắc ý, "Đây là một loại thảo dược ta tìm được, ép lấy nước rồi bôi lên người, không chỉ thơm mà dùng lâu da còn đẹp hơn nữa."

"Chẳng trách da Tuyết trắng như vậy, thật đẹp."

"Tuyết, cậu giỏi quá, vậy mà có thể tự mình tìm được thảo dược, vu y đời tiếp theo chắc chắn là cậu rồi."

"Tuyết, cậu nói cho bọn ta biết đó là loại thảo dược gì đi~"

Hồ Tuyết e thẹn cười, "Vu y đại nhân cũng khen ta làm tốt lắm đấy." Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của các bạn nhỏ, cậu ta hào phóng nói: "Nào, ta dạy cho các cậu cách nhận biết. Lá của nó..." Miêu Duyệt nấp sau bụi cây cũng chăm chú lắng nghe, ghi nhớ vào cuốn sổ nhỏ trong lòng.

Theo như lời giống cái kia miêu tả, cậu quả nhiên tìm thấy một cây thảo dược tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Thấy xung quanh không có ai, Miêu Duyệt vội vàng đào cây thảo dược lên, nghĩ đến Lang Trạch, mặt cậu đỏ bừng, cất cây thảo dược vào túi da thú.

"Dùng thứ này rồi, liệu Lang Trạch có thích mình không nhỉ?"

Quả nhiên thú nhân giống cái có nhiều "chiêu trò" hơn.

Mấy ngày đi cùng đội hái lượm, Miêu Duyệt đã học lỏm được rất nhiều "bí kíp", cậu có thể cảm nhận được đôi khi Lang Trạch tiếp xúc với cậu cũng sẽ tim đập nhanh hơn, nhất thời vô cùng bội phục đám giống cái.

Trong lúc Miêu Duyệt đang vui mừng, cậu vô tình nhìn thấy một loại cây leo, trên những sợi dây leo nhỏ mọc rất nhiều lá tròn. Vì không ai hái nên nó mọc um tùm trong góc này.

Nhìn loại cây này, trong mắt Miêu Duyệt hiện lên vẻ kỳ lạ.

Đây là bí mật thứ hai của cậu. Cậu bẩm sinh đã biết một số loại thực vật có thể ăn được, thậm chí còn biết cách ăn chúng, nhưng bản thân cậu lại không nhận ra những loại thực vật này, cũng không gọi được tên.

Hồi nhỏ cậu từng lấy những bộ phận có thể ăn được của loại thực vật này cho thư phụ, kết quả bị mắng một trận.