Kỷ Hạ có chút kinh ngạc nhìn Lang Trạch, thú nhân sẽ không ăn những thứ xa lạ, rõ ràng là đang nói dối. Hơn nữa thú nhân thường rất đơn giản, tứ chi phát triển, đây là lần đầu tiên cậu gặp thú nhân biết nói dối, mà còn nói dối một cách tự nhiên như vậy.
Đối phương rõ ràng không muốn nói thật, cậu cũng không ép buộc, mỉm cười quay lại vấn đề ban đầu: "Vậy các cậu tìm thấy nó ở đâu? Còn khoai lang nào nữa không?"
Miêu Duyệt: "Ở khu vực mà đội hái lượm thường đến, còn rất nhiều." Nói rồi Miêu Duyệt lấy dây khoai lang ra cho cậu xem.
Kỷ Hạ cầm lấy dây khoai lang, trong lòng ức chế vô cùng. Lá khoai lang ở đây vậy mà lại hình tròn! Đặt trước mặt cậu chắc cậu cũng không nhận ra...
Không quan tâm đến suy nghĩ của người đối diện, Lang Trạch vẫn tiếp tục đút cho Miêu Duyệt ăn, thỏa mãn nhìn dáng vẻ khi ăn của tiểu gia hỏa. Đáng tiếc là có người ngoài ở đây, không thể ôm vào lòng mà đút.
Hùng Lợi thẳng nam nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng mò mẫm được chút lãng mạn, cẩn thận bóc vỏ khoai lang, rồi đưa cho Kỷ Hạ.
Có lẽ cũng bị cảnh tượng trước mặt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Kỷ Hạ nhận lấy củ khoai lang, nói lời cảm ơn với Hùng Lợi.
Cậu đến thế giới này cũng đã được một thời gian, luôn ôm hy vọng có thể quay trở lại. Nhưng nghĩ kỹ lại, ở hiện đại cậu cũng không có ai để luyến tiếc, tại sao không thử chấp nhận nơi này?
Trong bầu không khí "ái muội" của hai cặp đôi, bữa ăn này kết thúc rất nhanh. Sau khi hẹn ngày mai dẫn Kỷ Hạ đi hái khoai lang, hai vị khách mới rời đi.
Lang Trạch và Miêu Duyệt dọn dẹp tàn cuộc, Miêu Duyệt không nhịn được vui mừng nói: "A Trạch, anh thấy không, Kỷ Hạ nhận ra "Địa quả"! À không, là khoai lang, năng lực của em là thật!"
Lang Trạch nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu, cùng nhau rửa sạch trong thùng nước nhỏ, không tiếc lời khen ngợi: "Vì vậy nên Tiểu Duyệt rất giỏi, những người khinh thường Tiểu Duyệt đều là kẻ không có mắt nhìn."
"Cũng không giỏi đến vậy đâu." Miêu Duyệt được khen đến mức ngại ngùng.
Bế tiểu gia hỏa vào trong hang, Lang Trạch ôm Miêu Duyệt đang cuộn tròn trong lòng mình.
Đột nhiên, Miêu Duyệt nhìn Lang Trạch với ánh mắt hưng phấn: "A Trạch! Tối nay chúng ta ngủ với hình thú nhé?"
Lang Trạch có chút bất ngờ, lần trước sau khi bị hắn "sàm sỡ" lúc ở hình thú, tiểu gia hỏa rất ít khi biến hình trước mặt hắn, lần này vậy mà lại chủ động đề nghị?
"Tiểu Duyệt chắc chắn chứ?" Lang Trạch cẩn thận hỏi lại.
Miêu Duyệt cũng nhớ đến chuyện lần trước, thực ra cậu không ghét, chỉ là... quá xấu hổ.
Nhưng bây giờ đã khác! Bây giờ là cậu đang theo đuổi Lang Trạch, làm sao cậu có thể xấu hổ được, phải để Lang Trạch xấu hổ mới đúng!
"Chắc chắn!" Tự tin vô cùng.
Không lâu sau, một chú mèo đen nhỏ nằm sõng soài trên hai chân trước của sói bạc.
Mèo con cựa quậy móng vuốt mềm oặt của mình, không được, phải để Lang Trạch xấu hổ mới đúng, cậu phải "trả thù"!
Trong mắt sói bạc tràn ngập ý cười dịu dàng, cọ cọ đầu mèo con, mặc kệ cậu nghịch lông mình. Lang Trạch có chút tiếc nuối, nếu lúc này là đang ở hình người... Haiz, không thể nói ra được.
Đêm khuya, sói bạc cuộn tròn người lại, đặt mèo con vào giữa để che chở. Mèo con quá nhỏ, hoàn toàn chìm trong bộ lông của sói bạc, ngủ thϊếp đi trong mùi hương quen thuộc.
Sói bạc cảm nhận được chút hơi ấm nhỏ bé trong lòng, lại có chút không ngủ được. Hắn biết tiểu gia hỏa đã thích mình, nhưng hắn vẫn chưa giải quyết được vấn đề công khai trong bộ lạc, đành phải tạm thời duy trì cách chung sống hiện tại.