Tôi Có Trái Đất Làm Ngoại Trang

Chương 20

“Con bận, có chuyện gì thì nói đi.” Thẩm Tự thản nhiên đưa ra một lý do, vừa nghe đã biết là không để tâm.

Thẩm Vĩnh Hồng bị giọng điệu qua loa này chọc cho càng thêm khó chịu, suốt ngày cứ lấp lửng như vậy, thảo nào ông ta không thích đứa con trai này. Nhưng nghĩ đến chuyện muốn làm, ông ta lại nhịn xuống, nhưng giọng điệu vẫn không dễ nghe cho lắm, mang theo ngữ khí ra lệnh: “Mảnh đất dưới tên mày để trống cũng phí, mày lại không có tiền để đầu tư khai thác, chuyển mảnh đất đó cho bố mày đây. Đến lúc có lợi nhuận thì chia cho mày một phần, mày là con trai của bố, bố sẽ bạc đãi mày sao?”

Có chút ngoài dự đoán, Thẩm Tự lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía ông ngoại. Sao tự nhiên Thẩm Vĩnh Hồng lại nhắm vào mảnh đất đó? Có phải có chuyện gì mà cậu không biết không?

Ông Đồng không nhịn được nữa, cầm lấy điện thoại, vừa mở miệng đã mắng: “Thằng khốn nạn nhà mày, mảnh đất đó cho dù có mục nát trong tay Tiểu Tự thì thằng khốn nạn nhà mày cũng đừng hòng động vào một ngón tay. Ông già này hôm nay nói rõ ở đây, nếu không thì ông già này thà vứt bỏ mặt mũi đi cầu xin người ta, cho cái công ty rách nát của mày phá sản!”

Nói xong liền dứt khoát cúp máy, không đợi bên kia phản ứng gì. Tuy ông Đồng là chuyên gia học giả, nhưng ông xuất thân từ ngành khảo cổ, thường xuyên phải đi đây đi đó, tiếp xúc với đủ loại người, cho dù là tam giáo cửu lưu, bởi vậy ông có thể nho nhã cũng có thể thô tục, phải xem là đang giao thiệp với ai.

Tác giả lảm nhảm

Chương 9: Phong thủy bảo địa

Thẩm Tự không nhịn được phì cười, ông Đồng vẫn còn chưa hết giận, mắng thêm một câu: “Thằng chó chết!”, sau đó nghiêm túc nhìn Thẩm Tự, dặn dò: “Cháu đã đủ 18 tuổi rồi, mảnh đất đó không cần thông qua ông ngoại cũng có thể tự ý quyết định. Bố cháu tưởng cháu còn nhỏ dại, dễ lừa gạt, muốn ra tay từ chỗ cháu đấy. Cháu nhất định đừng để ông ta lừa.”

Thẩm Tự cười tít mắt. “Ông ngoại, cháu biết phải trái. Cháu chỉ thấy lạ, sao ông ta lại nhắm vào mảnh đất đó? Lúc trước chẳng phải chính ông ta không cần sao?”

Ông Đồng vỗ vỗ đầu cháu ngoại. “Chuyện này ông ngoại sẽ tìm người tìm hiểu tình hình. Dù sao thì cháu có chuyện gì cũng cứ đổ lên đầu ông ngoại, có ông ngoại chắn trước cho cháu.”

“Dạ.”

Ông Đồng cầm lấy điện thoại của mình, đeo kính lão lên, lật xem danh bạ, muốn tìm người dò la tin tức. Còn chưa kịp gọi điện thoại thì đã có một cuộc gọi đến, ông liền nghe máy trước.

Thẩm Tự không quấy rầy ông ngoại nghe điện thoại, đi ra chỗ khác. Nhưng thấy ông ngoại nhíu mày, có phải là có chuyện quan trọng gì không?

Cậu biết tuy ông ngoại đã nghỉ hưu nhưng vẫn đang cống hiến sức lực.

Người gọi điện cho ông Đồng là Sở Giang Ly. Tuy còn trẻ nhưng hai năm gần đây, bởi vì đủ loại tình huống đặc biệt, bọn họ đã có nhiều lần qua lại với nhau.

“Nói như vậy thì mảnh đất đó quả thực có vấn đề, giống như mấy chỗ trước kia sao? Tin tức này còn ai biết nữa không? Có người khác cũng đang nhắm vào mảnh đất này sao?” Ông Đồng hỏi.

Sở Giang Ly vốn định đích thân đến thăm ông Đồng, nhưng lại nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp, vừa mới bận xong, nhớ đến chuyện này nên gọi điện thoại trước. “Ông Đồng, ông cũng biết bây giờ người thức tỉnh càng ngày càng nhiều, bọn họ không cần dụng cụ cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Hiện tại người thông minh rất nhiều, chắc cũng đã mơ hồ nhận ra tình hình có biến, cho nên chuyện này không dám đảm bảo. Ông Đồng nói như vậy, chẳng lẽ đã có người hỏi đến rồi sao?”

Ông Đồng liền nói chuyện Thẩm Vĩnh Hồng vừa gọi điện thoại cho cháu ngoại. Mối quan hệ giữa nhà họ Đồng và nhà họ Thẩm thì vừa hay Sở Giang Ly cũng biết, trong lòng không khỏi thầm mắng, Thẩm Vĩnh Hồng quả nhiên là đồ không biết xấu hổ, dám gọi điện thoại đến nói những lời đó. Ngay lập tức, anh liền hứa hẹn: “Ông Đồng yên tâm, chỉ cần ông Đồng và cháu ngoại của ông không muốn chuyển nhượng thì sẽ không ai có thể nhúng tay vào.”

Ông Đồng cười. “Tốt, chuyện này nhờ vào các cậu rồi. Dù sao thì cho ai cũng sẽ không cho tên khốn nạn Thẩm Vĩnh Hồng kia. Mảnh đất này vốn là do bà ngoại của Tiểu Tự để lại.”

Cúp điện thoại, nhìn thấy Thẩm Tự đang tưới hoa bên kia, ông Đồng gãi đầu, lần này phiền phức rồi, phải giải thích rõ ràng với cháu ngoại thế nào đây? Chuyện liên quan đến việc này đều phải giữ bí mật, nếu chưa được cho phép thì ngay cả người thân cũng không thể tiết lộ.

Haiz, phiền phức quá!

“Khụ khụ, Tiểu Tự à…” Ông Đồng do dự.

“Ông ngoại, mảnh đất đó có vấn đề sao? Nếu thật sự khó giải quyết mà lại có giá trị khai thác thì chi bằng chuyển nhượng cho người khác.” Thẩm Tự và ông ngoại nghĩ giống nhau, đó là không thể nào cho bố cậu được.