Tôi Có Trái Đất Làm Ngoại Trang

Chương 19

Lại là lúc nửa đêm, Thẩm Tự không chần chừ một khắc nào, thầm niệm trong lòng: “Trở về Trái Đất”. Lần này, cậu cảm thấy rõ ràng trước mắt tối sầm, đầu óc choáng váng. Khoảnh khắc tiếp theo, cậu đã trở về phòng ở viện điều dưỡng, nhanh chóng cầm lấy điện thoại bên cạnh, mở ra xem, vừa mừng vừa sợ.

2019/5/27.

Thời gian trên Trái Đất vẫn dừng lại ở đêm cậu rời đi, bây giờ là 1 giờ 30 phút sáng, thật tốt quá. Như vậy, sau này khi cậu đến Học viện Thiên Hạ sẽ không cần phải lo lắng bị người khác phát hiện mất tích, cũng sẽ không khiến ông ngoại lo lắng sợ hãi, cậu hoàn toàn có thể làm mọi việc trong im lặng.

Thẩm Tự kích động nhảy xuống giường, đi qua đi lại trong phòng mấy vòng, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.

Hít sâu một hơi, Thẩm Tự bắt đầu tu luyện công pháp vô danh. Có lẽ đây là cách tốt nhất để kiểm chứng xem trên Trái Đất có linh khí hay không. Từ lúc ban đầu mơ hồ, sau đó cậu còn có thể cảm nhận được công pháp này lợi dụng linh khí để tôi luyện cơ thể.

Sau khi đánh liên tục năm lần động tác thứ nhất, trên trán mới bắt đầu rịn mồ hôi, lại đánh thêm năm lần nữa thì cảm thấy cơ thể đã đạt đến giới hạn, Thẩm Tự vội vàng ngồi xếp bằng trên giường, im lặng niệm tâm pháp. Tuy rằng cuối cùng đều mệt mỏi đến mức ngủ thϊếp đi, nhưng sau đó cậu có thể dần dần cảm nhận được, có một luồng hơi ấm đang lưu động trong cơ thể.

Lần này, vì muốn so sánh điều kiện ở hai bên nên cậu kiên trì đến lúc trời tờ mờ sáng mới chìm vào giấc ngủ say. Vào lúc ý thức mơ hồ, trong lòng cậu đã có phán đoán, vẫn có linh khí, nhưng rất mỏng manh, ước chừng chỉ đạt được một phần mười hiệu quả so với Học viện Thiên Hạ.

Bởi vì có linh khí nên Thẩm Tự cũng yên tâm, sau khi trở về, cậu vẫn có thể tiếp tục tu luyện, như vậy cậu sẽ có thời gian luyện tập nhiều hơn người khác gấp đôi. Nhưng cậu lại mơ hồ nghĩ đến, nếu linh khí mỏng manh như vậy thì viên ngọc muốn bổ sung năng lượng xong, thời gian có phải cũng sẽ kéo dài hơn không?

Cũng may là đã trở về Trái Đất an toàn, cậu không vội vàng quay lại Học viện Thiên Hạ. Cậu đoán, khi trở lại Học viện Thiên Hạ, thời gian cũng sẽ dừng lại ở thời điểm cậu rời đi.

Buổi sáng, đồng hồ sinh học đánh thức Thẩm Tự dậy. Chỉ ngủ hai tiếng đồng hồ nhưng tinh thần lại rất sảng khoái, Thẩm Tự cũng biết rõ đây chắc là kết quả do luyện võ mang lại.

Buổi sáng luyện tập, cậu cùng ông ngoại đánh quyền. Ông ngoại đánh Thái Cực Quyền, còn Thẩm Tự vẫn đánh những động tác trong công pháp vô danh, cố gắng làm cho mỗi động tác đều đạt đến tiêu chuẩn.

Bản thân Thẩm Tự còn chưa cảm thấy gì, ông ngoại Đồng Thư Thu đã cười phá lên, không đánh Thái Cực Quyền nữa. “Tiểu Tự, cháu học cái này ở đâu vậy? Trước kia, ông ngoại bảo cháu học Thái Cực Quyền với ông, không thì học Ngũ Cầm Hí, cháu đều không học. Bây giờ, bộ quyền này chẳng ra làm sao cả, haha.”

Thẩm Tự đen mặt, không nên vạch trần cháu ngoại như vậy chứ, chỗ nào chẳng ra làm sao? Ông ngoại không biết công pháp này có hiệu quả tốt đến mức nào, nếu không phải ông ngoại tuổi tác đã cao, cậu còn muốn bảo ông ngoại luyện cùng cơ.

Có mấy cụ già khác đứng xem, nhận xét: “Lão Đồng, ông đừng cười cháu ngoại nữa. Theo tôi thấy, bộ quyền mà Tiểu Tự đang đánh vẫn rất có chương pháp đấy. Tiểu Tự cũng không phải là không có căn cơ, sau này luyện tập nhiều vào, không thành cao thủ thì cũng tốt cho việc rèn luyện sức khỏe.”

Thẩm Tự lập tức có chút đắc ý trong lòng, cậu mới luyện tập được một tuần thôi mà. Nhưng mà, nhãn lực của cụ này tốt hơn ông ngoại nhiều.

“Được rồi, ông ngoại không nói nữa. Ông ngoại chỉ mong Tiểu Tự chịu vận động nhiều một chút, tốt cho sức khỏe.”

Mẹ của Thẩm Tự và bà ngoại đều không phải là người có sức khỏe tốt, nếu không thì cũng sẽ không ra đi sớm như vậy, bỏ lại người già thì già, người nhỏ thì nhỏ. Thấy Thẩm Tự khỏe mạnh, ông Đồng chỉ có thể vui mừng.

Ăn sáng xong, Thẩm Tự cùng ông ngoại chơi cờ, uống trà, trò chuyện. Cuộc sống an nhàn khiến Thẩm Tự bận rộn suốt một tuần có chút không quen. Đang lúc cậu nghĩ đông nghĩ tây thì điện thoại reo, có cuộc gọi đến.

Nhìn thấy người gọi đến là Thẩm Vĩnh Hồng, Thẩm Tự nhíu mày, ý nghĩ đầu tiên chính là Thẩm Chi Hàn đã về nhà mách lẻo với bố nó, cho nên bây giờ Thẩm Vĩnh Hồng gọi điện thoại đến để giáo huấn cậu.

Nhìn thấy phản ứng của cháu ngoại, ông Đồng không cần nhìn cũng biết là ai gọi đến. “Lại là bố mày à? Bật loa ngoài lên, để ông già này nghe xem ông ta muốn nói gì.”

Thẩm Tự giãn lông mày. “Vâng ạ.”

Lúc Thẩm Vĩnh Hồng chờ đến mức sắp hết kiên nhẫn, sắp cúp điện thoại thì cuối cùng cũng được kết nối, vừa mở miệng đã quát: “Thẩm Tự, mày đang làm cái gì vậy? Sao lâu như vậy không nghe máy?”