Trong lớp học cậu đã biết, mỗi tháng họ sẽ được nhận ba viên Huyết Linh Đan, lớp giáp được năm viên, các lớp khác giảm dần, ít nhất là một viên một tháng. Tuy nhiên, cứ sáu tháng sẽ có một lần điều chỉnh thành viên lớp học, không phải vào được lớp ất là sẽ không thay đổi. Thẩm Tự cảm thấy áp lực rất lớn, không muốn bị rớt khỏi lớp ất.
Thẩm Nặc cười, giơ một ngón tay: "Huyết Linh Đan sơ cấp, năm điểm một viên. Thực ra đây đã là giá ưu đãi mà Học viện dành cho chúng ta rồi, cậu biết bên ngoài giá bao nhiêu một viên không?"
Thẩm Tự lắc đầu, cậu không có khái niệm gì về giá cả của thế giới này.
Thẩm Nặc lại giơ một ngón tay: "Một nghìn lượng bạc một viên, hoặc mười linh châu."
Thẩm Tự lập tức phản ứng lại: "Vậy nghĩa là, một điểm cống hiến của chúng ta tương đương với hai trăm lượng bạc hoặc hai linh châu?"
"Gần như vậy. Nhưng ngược lại, không ai muốn đổi điểm cống hiến trong tay thành bạc hoặc linh châu đâu. Bạc thì dễ kiếm, nhưng điểm cống hiến thì không ai nỡ tiêu hoang phí cả." Thẩm Nặc nhắc nhở.
Thẩm Tự gật đầu, Học viện đối xử với họ rất tốt, vừa vào đã cho hai vạn lượng bạc, còn có Huyết Linh Đan cung cấp định kỳ.
Học viện Thiên Hạ quả là giàu có, phải biết rằng học viên trong Học viện rất đông, nếu cộng lại tất cả thì đó là một khối tài sản khổng lồ.
Thẩm Tự khó khăn dịch chuyển cánh tay sưng vù, cố gắng ăn hết bữa cơm này. Nói thật, hai điểm cống hiến này dùng rất đáng, ăn vào bụng cảm thấy cả người ấm áp, đây chắc là tác dụng của linh khí chứa trong thức ăn rồi. Cũng bởi vì linh khí này nên con người ở đây mới có thể tu luyện. Không biết trên Trái Đất có linh khí hay không, gần đây những hiện tượng dị thường xuất hiện trên Trái Đất có liên quan đến linh khí không nhỉ?
Trong đầu Thẩm Tự có rất nhiều nghi vấn, nhưng vừa nghĩ đến liền ném ra sau đầu. Bây giờ truy cứu chuyện này chỉ là lãng phí thời gian.
Nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ bây giờ chính là luyện thể, luyện thể, rồi lại luyện thể. Đương nhiên, nếu cảm thấy thời gian dư dả thì có thể chọn những khóa phụ tu khác. Có lớp võ kỹ, có lớp luyện đan, luyện khí, trận pháp, còn có lớp minh văn. Thẩm Tự tuy rất hứng thú với những khóa học này, nhưng cậu cũng biết tạm thời không có thời gian để suy nghĩ đến.
Nâng cao thực lực là quan trọng nhất, sớm ngày trở về Trái Đất mới là quan trọng nhất.
Cứ như vậy liên tục mấy ngày trôi qua, mỗi ngày đều trôi qua trong việc lên lớp và luyện tập. Việc tu luyện buổi sáng và buổi tối cũng không dừng lại, đặc biệt là công pháp vô danh tu luyện vào buổi tối, Thẩm Tự phát hiện nó có ích cho việc khôi phục cơ thể của mình. Rõ ràng ngày đầu tiên thảm đến mức hai cánh tay mất hết tri giác, nhưng ngày thứ hai, cánh tay lại khôi phục như thường, nhờ vậy mới có thể tiếp tục hoạt động trên lớp được.
Hoàng Bá Du sớm đã chú ý đến học viên Thẩm Tự này, bởi vì cậu là người duy nhất có thiên phú màu xanh ở lớp Ất, muốn không chú ý cũng không được.
Tuy rằng tâm tính cậu ta không tồi, nhưng ở giai đoạn đầu tu luyện, tâm tính mạnh yếu cũng không phát huy tác dụng lớn, chủ yếu vẫn là nhìn vào căn cốt và thiên phú.
Cũng may là qua ngày này sang ngày khác, dù cho luyện tập đến mức thảm hại thế nào, học viên này cũng cắn răng kiên trì, hơn nữa năng lực khôi phục của cơ thể cũng rất tốt. Có lẽ, cậu ta có thể vào lớp Ất cũng không chỉ đơn thuần là do tâm tính đâu.
So với những học viên luyện tập một ngày phải nghỉ ngơi hai ngày để dưỡng thương thì năng lực khôi phục nhanh chóng của Thẩm Tự đã vô hình chung giúp cậu có nhiều thời gian hơn người khác.
Cũng bởi vì năng lực khôi phục nhanh chóng của cơ thể nên Thẩm Tự không cần phải tiêu điểm cống hiến để mua thuốc mỡ phục hồi, cũng không cần mua đan dược trị thương. Nhưng cho dù như vậy, một tuần trôi qua, điểm cống hiến của cậu vẫn tiêu hao với tốc độ rất nhanh. Đương nhiên, cùng lúc đó, sức lực của cậu cũng tăng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Lúc ban đầu, cậu chỉ miễn cưỡng ôm được một tảng đá nặng một trăm cân, bây giờ đã có thể ôm được hai trăm cân, hơn nữa còn thoải mái hơn so với lúc ôm một trăm cân. Khi nào sức lực của cậu đạt đến năm trăm cân, cũng chính là lúc bước vào Luyện Thể tầng một.
Trong lòng Thẩm Tự vô cùng kích động, đương nhiên, điều khiến cậu kích động nhất không phải là sức mạnh tăng lên, mà là cậu có một loại trực giác, cậu có thể trở về Trái Đất rồi, bởi vì hình tròn ở trước ngực đã đậm màu hơn.
Cậu cảm thấy, chắc là lúc trước khi đưa cậu đến dị giới này, năng lượng trong viên ngọc đã tiêu hao hết, mà khoảng thời gian này thông qua việc tu luyện cùng với hấp thu linh khí từ bên ngoài, năng lượng của viên ngọc đã bổ sung xong, có thể khởi động rồi.