Tôi Có Trái Đất Làm Ngoại Trang

Chương 21

Nói thật, lúc trước bà ngoại mua mảnh đất đó cũng có nguyên nhân từ bố cậu, lừa bà ngoại một vố, khiến bà ngoại phải bỏ ra một khoản tiền lớn, dẫn đến việc thiếu hụt nghiêm trọng vốn lưu động.

“Cũng không phải, cháu muốn giữ lại thì không ai có thể động vào được. Ông ngoại những năm này dù sao cũng đã làm chút chuyện cho đất nước, chút yêu cầu nhỏ này bọn họ sẽ không từ chối ông ngoại đâu.” Vừa rồi, cậu Sở trong điện thoại đã đồng ý rồi, cậu ta trước kia cũng là người không may mắn, ai ngờ sau đó lại có cơ duyên như vậy.

Thẩm Tự suy nghĩ một chút trong lòng, có lẽ mảnh đất đó bây giờ thật sự có giá trị khai thác rất lớn, bây giờ là Thẩm Vĩnh Hồng, có lẽ không lâu sau sẽ là người khác, chẳng lẽ cứ để ông ngoại gánh chịu áp lực từ bên ngoài mãi sao?

Cho dù ân tình lớn đến đâu cũng không thể cứ tiêu hao mãi như vậy. Tuy Thẩm Tự còn trẻ nhưng chuyện nhà họ Thẩm cũng khiến cậu nhìn thấu lòng người.

Cậu không có năng lực khai thác, cứ để ở đó lại khiến người khác thèm muốn, chi bằng cậu góp đất vào, tìm người hợp tác khai thác.

Thế là, cậu nói suy nghĩ của mình cho ông ngoại nghe. Ông Đồng lập tức cười ha hả, cháu ngoại đúng là thông minh. “Được, được, ông ngoại nghe theo Tiểu Tự, chuyện này cứ giao cho ông ngoại sắp xếp, nhất định sẽ tìm cho Tiểu Tự một người đáng tin cậy.”

Quan trọng nhất là phải khiến tên họ Thẩm kia xôi hỏng bỏng không, đối tượng hợp tác tìm được phải là người mà ông ta không thể động vào, tức chết ông ta mới tốt.

Giao chuyện này cho ông ngoại xong, buổi chiều Thẩm Tự liền rời khỏi viện điều dưỡng, trở về trường học. Cậu không vì chuyện của Học viện Thiên Hạ mà từ bỏ việc học của mình, gốc rễ của cậu ở Trái Đất, không phải ở Thiên Nguyên đại lục.

Trở về trường học, cậu cũng tranh thủ thời gian tu luyện, kết quả phát hiện điều kiện ở trường còn kém hơn so với trên núi ở viện điều dưỡng. Có lẽ là do không khí và môi trường ở viện điều dưỡng tốt hơn, thành quả tu luyện ở trường học lại bị giảm sút, không bằng một phần năm so với ở viện điều dưỡng.

Nhưng lợi ích của việc tu luyện cũng rất rõ ràng, không chỉ tố chất cơ thể trở nên tốt hơn, sức mạnh tăng lên, mà tai thính mắt tinh, trí nhớ cũng được tăng cường.

Một tiết học giải tích cấp cao kết thúc, Thẩm Tự nghe rất say sưa, cảm thấy so với trước kia càng thêm dễ dàng tiếp thu. Trình Cẩm Thần ngồi bên cạnh nghe đến mức ngủ gật, tan học liền cảm thấy như được giải thoát.

Đứng dậy vươn vai, xoay xoay cổ. “Cuối cùng cũng tan học rồi, đi thôi, đến nhà ăn ăn cơm nào.”

“Được.” Triệu Tinh Tuấn và Quách Ích Quân không cùng chuyên ngành với bọn họ, buổi sáng cũng có lớp, nói không chừng có thể gặp nhau ở nhà ăn.

Hai người thu dọn đồ đạc, ra khỏi giảng đường, đi về phía nhà ăn. Đi được nửa đường thì bị người ta chặn lại.

Một người là Thẩm Chi Hàn, một người là Vương Minh Huy nhà họ Vương. Thật không may, Thẩm Chi Hàn là người mà Thẩm Tự ghét nhất, Vương Minh Huy cũng là kẻ mà Trình Cẩm Thần không ưa, bởi vì nhà họ Vương của Vương Minh Huy là đối thủ cạnh tranh trên thương trường với nhà họ Trình sau lưng Trình Cẩm Thần, bình thường ngay cả bố mẹ hai bên gặp mặt cũng không có sắc mặt tốt, huống chi là con cháu.

Vương Minh Huy vẻ mặt hòa nhã cười với Thẩm Tự. “Thẩm Tự, chúng ta tìm chỗ ăn cơm trưa, tiện thể nói chuyện, Trình nhị thiếu có hứng thú thì có thể đến cùng.”

Trình Cẩm Thần hừ lạnh một tiếng, cậu ta chẳng có hứng thú gì cả, hơn nữa còn cảnh giác nhìn chằm chằm Vương Minh Huy, không ngờ là hắn ta lại nhắm vào Thẩm Tự, tên này cũng âm hiểm giống như người nhà họ Vương vậy.

Thẩm Tự thản nhiên nói: “Không cần thiết, các cậu đi đi.”

“Đúng vậy, chúng ta cũng đi thôi.” Trình Cẩm Thần cười đắc ý.

Thẩm Chi Hàn siết chặt nắm đấm, không ngờ tên con hoang Thẩm Tự này lại có ngày lật kèo, vốn tưởng mảnh đất đó sẽ mục nát trong tay cậu, không ngờ lại có lúc phát huy tác dụng lớn như vậy.

Hắn ta không rõ tình hình cụ thể, nhưng biết ngay cả nhà họ Vương cũng nhắm vào mảnh đất này. Ý của bố hắn là, vừa hay có thể nhân cơ hội này leo lên con thuyền lớn nhà họ Vương, trăm lợi mà không một hại đối với nhà họ Thẩm.

Nhưng mà, mắt xích quan trọng nhất này lại nằm ở Thẩm Tự, hắn ta gầm lên: “Thẩm Tự, mày đừng có không biết điều, Vương đại thiếu đích thân đến tìm mày, đã đủ nể mặt mày rồi, mày còn muốn làm giá đến bao giờ? Mày thật sự cho rằng lão già kia có thể bảo vệ mày sao?”

Chương 10: Hóa ra Thẩm Tự cũng là người giàu có

Trình Cẩm Thần nổi giận đùng đùng, đây rõ ràng là đang uy hϊếp anh em của cậu ta rồi!

Chưa đợi Trình Cẩm Thần lên tiếng, Thẩm Tự đã giành nói trước: "Chính vì Vương đại thiếu gia đi cùng với Thẩm Chi Hàn nên tôi mới không nể mặt, hiểu chưa? Vương đại thiếu gia không thể không biết chuyện nhà họ Thẩm chứ? Nếu biết mà còn đến, vậy thì chứng tỏ căn bản không coi tôi ra gì, cho rằng tôi là con rối trong tay Thẩm Vĩnh Hồng phải không? Vậy thì không tiếp nữa, chúng ta đi."