Khi tỉnh lại, Sở Huyền nhận ra cơ thể mình đã lớn hơn một chút. Hơn nữa, giờ đây cậu đã có thể tự do rời khỏi vỏ sò rồi!
Là tinh linh của “phòng ở,” lớp màng bảo hộ màu lam nhạt pha tím của vỏ sò đã bắt đầu thoái hóa và tái sinh. Lớp màng mới mềm mại hơn, vừa giữ ấm vừa có độ đàn hồi cao. Sở Huyền yêu thích đến mức không ngừng vuốt ve, mê mẩn không buông tay.
Cất cất tiếng hát nhẹ bằng giọng trẻ con non nớt, cọ cọ vào lớp màng bảo hộ màu lam nhạt như đang chơi đùa với “chăn”. Sau đó, cậu mở rộng vỏ sò, chống chân ngắn nhảy phốc lên cánh tay Hughes, loạng choạng bước đi.
Khóe miệng Hughes vẫn còn vương chút máu tươi, trông hắn như đang phải chịu một vết thương rất nặng.
Một cơn gió nóng khô thổi qua, khiến cơ thể nhỏ bé của Sở Huyền loạng choạng và ngã thẳng vào ống tay áo của Hughes. Hiện tại, chiều cao của cậu chỉ bằng một nửa chiều dài bàn tay Hughes.
Dù vậy, đôi chân ngắn cũn vẫn không thay đổi.
Hai tay nhỏ của Sở Huyền bám chặt lấy ống tay áo Hughes. Cậu bắt đầu bò dọc theo cánh tay, từng chút một, dùng đôi chân ngắn nỗ lực leo lên.
Khi bò đến vai Hughes, Sở Huyền đã mệt lả, mồ hôi ướt đẫm trán. Cậu chống hai tay lên hông, nghỉ ngơi một chút, rồi bất ngờ ôm chặt lấy cổ Hughes.
Hughes đã dùng máu để cứu sống cậu, nên cậu cũng phải có trách nhiệm chữa lành cho Hughes.
…
Một tia sáng dịu dàng chiếu rọi lên cơ thể nhỏ bé của Sở Huyền.
Cậu nheo mắt lại, cảm thấy có chút chói mắt nhưng vẫn ôm chặt lấy cổ tay của Hughes.
“Ha... hắt xì ——”
Cát bụi bay mù mịt làm Sở Huyền không nhịn được mà hắt hơi một cái. Thiếu chút nữa cậu đã không giữ vững được Hughes mà suýt bị hất ra ngoài.
Sở Huyền hít mũi, chóp mũi lại cọ lên cổ của Hughes. Bụng nhỏ mềm mại bắt đầu thầm thì kêu lên.
Đói quá...
Khi Sở Huyền đang nghĩ đến đùi gà quay thì Hughes tỉnh dậy.
Hắn mở mắt ra liền cảm giác thấy có thứ gì đó mềm mại dán sát bên cổ mình. Đó chính là khuôn mặt tròn nhỏ đang áp sát của tiểu tinh linh này, đôi má mềm mại càng thêm đáng yêu với độ cong mịn màng.
Lúc này, Hughes mới hiểu được lý do cơn đau trên cơ thể mình biến mất.
Là tiểu nô ɭệ này giúp hắn.
Hắn dùng lòng bàn tay nhẹ chạm vào chiếc cằm tròn trịa của Sở Huyền, đặt tiểu tinh linh lên lòng bàn tay.
Tiểu nô ɭệ này lớn hơn chút rồi thì phải...
Một dòng nước mũi lấp lánh trào ra, làm Sở Huyền đang mơ màng mộng đẹp phải bừng tỉnh. Đôi chân nhỏ vô thức co lại, mắt ngây thơ mở to nhìn thẳng vào Hughes.