Sò Nhỏ Của Ác Thần

Chương 25

Ánh mắt ngây ngô ấy vừa vặn chạm phải khuôn mặt lạnh lùng, sắc bén của Hughes.

Sở Huyền chớp mắt mấy cái, đôi mắt to đen láy sáng long lanh.

Cậu vẫn đang nằm ngửa, đôi tay nhỏ ngoan ngoãn ôm lấy nhau, phối hợp với sự im lặng giữa hai người.

Một cơn gió bụi lại thổi qua khiến Sở Huyền không nhịn được hắt hơi thêm một cái: “Hắt xì!”

Tiếng hắt hơi non nớt, đáng yêu vang lên, phá tan sự im lặng.

Nhận ra mình không đủ điềm tĩnh, Sở Huyền vội vàng giơ tay kéo vạt áo xuống, che lại chiếc bụng trắng nõn vừa lộ ra.

Cậu cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Hughes đang nhìn mình, đôi mắt tròn đảo lia lịa vài cái. Đôi tay nhỏ lập tức ôm lấy bụng của mình.

Chắc chắn là do quần áo co lại thôi.

Sở Huyền kiên định hít hít chiếc mũi nhỏ, trong lòng tự nhủ: Mình... mình sao có thể béo được chứ! Mình không mập mà!

Hughes giơ tay, dùng lòng bàn tay nhẹ chạm lên cái bụng mập của Sở Huyền. Đôi mắt lạnh lẽo của hắn bỗng hiện lên một tia ý cười.

Khóe miệng tái nhợt hơi cong lên, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt ngây thơ, trong suốt của Sở Huyền. Bàn tay hắn tiếp tục xoa xoa đôi má tròn trịa của cậu.

Dưới ma trảo của Hughes, Sở Huyền không dám phản kháng. Đôi mắt đen tròn long lanh ánh nước, khóe mắt hơi đỏ, trông đáng thương vô cùng.

Cậu ngoan ngoãn ôm lấy đôi tay nhỏ của mình, để mặc Hughes bóp tròn bóp dẹp khuôn mặt. Khi thấy Hughes có vẻ không dừng lại, Sở Huyền buộc phải nghiêng đầu né tránh.

Chê cười. Cậu chính là một con sò biển có cốt khí đó!

Nhưng còn chưa kịp quay người lại, hai ngón tay của Hughes đã chặn đường lui của cậu. Nhìn bộ dáng đáng yêu của Sở Huyền, hắn không nhịn được mà xoa thêm vài cái.

Một lát sau, Hughes thả Sở Huyền trở lại trên phiến vỏ sò. Cậu co chân nhỏ lại, cằm gối lên đầu gối, đối diện với ánh mắt của Hughes.

Hughes điều khiển một lớp sương khói màu đen đỏ bao quanh vỏ sò, tạo thành một lớp bảo hộ trong suốt.

Nhìn tiểu tinh linh đang bĩu môi đầy ấm ức, trên tay cậu lập tức xuất hiện một viên cầu đỏ, nó giống hệt như viên lần trước cậu giấu đi.

Sở Huyền cúi đầu nhìn rõ viên cầu trong tay, vội ôm chặt “Tiểu Hồng Số 2” vào trong ngực.

Thôi vậy. Để lần sau phản kháng tiếp.

Bàn tay phải của Hughes chỉ còn bốn ngón tay lộ ra lớp xương trắng tái nhợt.

Lúc này, Sở Huyền đang khom lưng kiểm tra hai món bảo bối của mình: viên sỏi tím và viên cầu đỏ nhỏ xinh. Viên sỏi ánh lên vẻ trơn bóng với quầng sáng trong trẻo, rực rỡ hơn bao giờ hết.

Sở Huyền sờ vào viên sỏi, cảm giác có một sự gắn bó lạ kỳ xuất phát từ bản năng sâu thẳm, khiến cậu càng thêm quý trọng nó.

Hughes chỉ lặng lẽ nhìn Sở Huyền chơi đùa.

Họ đang ở trên một hòn đảo nhỏ.