Sò Nhỏ Của Ác Thần

Chương 23

“Hừ, ngươi xem, vị thần dối trá của ngươi đến giờ vẫn không chịu buông tha cho ngươi.” Lời nói của hắn lạnh lùng, mang theo ý chế giễu. Dứt lời, hắn nhẹ nhàng đặt Sở Huyền vào bên trong lớp áo đen rộng lớn của mình.

Sở Huyền run rẩy bám lấy hắn.

“Nhưng hắn không xứng cướp đi sinh mệnh của nô ɭệ ta.”

Hughes xoay cổ vài cái, đôi mắt đỏ thẫm ánh lên sắc máu, lạnh lẽo và tràn đầy sát khí, không chút ánh sáng.

Xung quanh hắn, làn sương khói dày đặc đen đỏ cuồn cuộn bốc lên, tựa như ngàn vạn ác linh từ địa ngục thoát ra, nhanh chóng ăn mòn cơn lốc kiêu ngạo, hình thành một đợt tấn công dữ dội đối đầu với phong ba.

Sở Huyền sợ bị rơi ra ngoài, hai tay nhỏ bé gấp gáp nắm chặt lấy áo của Hughes, đầu rúc sát vào ngực hắn.

Sự lạnh lẽo từ cơ thể Hughes truyền đến làm dịu bớt trái tim đang căng thẳng của Sở Huyền, khiến cậu cảm thấy bình tĩnh hơn đôi chút.

Hughes cảm nhận được sự run rẩy của Sở Huyền khi chạm vào mình. Hắn hơi nghiêng người, để cơn lốc và huyết vụ từ quanh thân Sở Huyền đánh tới mà tự động né tránh.

Trong cơn lốc đầy sát khí ập đến, khóe miệng Hughes tràn ra máu tươi. Phía sau hắn, màn sương đen đỏ đặc quánh lan tràn, như muốn bao phủ toàn bộ thế giới mênh mông này.



Sở Huyền cảm giác bản thân đang cùng Hughes rơi vào một vùng đất xa lạ nào đó.

Bên ngoài, tiếng gió lốc chói tai đã ngừng.

Đôi môi mỏng của Hughes trở nên tái nhợt. Hắn tựa lưng vào một cây cổ thụ cô quạnh, nhắm mắt cố gắng điều hòa hơi thở.

Sở Huyền không lý do gì mà cảm thấy buồn ngủ. Cơn lạnh xâm nhập làm cơ thể cậu mệt mỏi, tinh thần rã rời. Cậu cuộn mình lại thành một cục bông nhỏ đáng thương, thở hổn hển đầy khó khăn.

Những ngày qua, cậu liên tục phải đối mặt với các tai nạn và cơn lốc dữ dội. Áp lực từ thế giới cùng sự căng thẳng thần kinh khiến cậu hoàn toàn kiệt quệ, cảm giác mệt mỏi và tuyệt vọng bao trùm toàn thân.

Sở Huyền buông xuôi, nằm bẹp xuống một cách bất lực, nhắm mắt giả chết.

Hủy diệt đi, cậu không quan tâm nữa!



Hughes giơ tay, nhẹ nhàng đặt Sở Huyền lên lòng bàn tay. Tay trái nâng cậu lên, trong khi tay phải – tái nhợt và yếu ớt – được giấu dưới lớp áo đen. Chỉ có ngón trỏ hoàn chỉnh vươn ra.

Một vệt khói đen cắt qua lòng bàn tay Hughes, để lại một giọt máu nhỏ rơi xuống.

Hắn đưa giọt máu đó chạm vào môi Sở Huyền – khi ấy đã bất tỉnh.

Cơ thể Sở Huyền bắt đầu tự động hấp thu linh khí từ máu của Hughes.

"Tiểu nô ɭệ, chủ nhân của ngươi chưa từng cho phép ngươi chết."

Dù hôn mê, Sở Huyền vẫn nghe rõ câu nói đó.