Sò Nhỏ Của Ác Thần

Chương 22

Sự cuồng loạn của cơn đau như dã thú trong lòng hắn dần lắng xuống.

Hughes mở mắt đỏ rực, nhìn xuống nơi phát ra hơi ấm kia. Chỉ thấy một tiểu tinh linh nhỏ bé đang gắng sức cúi người, bàn tay mềm mại chạm vào tay hắn.

Lệ khí trong mắt Hughes dần tan biến.

Hắn dùng một sợi khói đỏ nhẹ nhàng nhấc Sở Huyền trở về vỏ sò.

Sở Huyền còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đặt nhẹ nhàng lên lớp màng bảo vệ màu lam nhạt mềm mại, cái mông nhỏ liền thả người ngồi xuống.

Ngửa đầu, đôi mắt to tròn, đen láy của cậu nhìn về phía Hughes trước mặt.

“Đã đủ rồi.”

Hughes liếc mắt nhìn Sở Huyền, ánh mắt đỏ rực dừng lại trên gương mặt non nớt, ngây thơ và vô tư của cậu. Sau một thoáng trầm ngâm, Hughes hỏi: “Ngươi có đói bụng không?”

Sở Huyền lắc đầu, ngoan ngoãn ôm lấy đôi chân ngắn ngủn của mình.

Ánh mắt lạnh lẽo của Hughes dần dịu lại, hắn đưa ngón trỏ thon dài tới gần miệng Sở Huyền.

Sở Huyền ngửa đầu lên, cằm khẽ tạo thành một đường cong mềm mại, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng như sao băng vụt qua.

Khi Hughes nghĩ rằng Sở Huyền sắp há miệng, cậu lại bất ngờ ôm lấy ngón trỏ của Hughes bằng đôi tay nhỏ bé, nhẹ nhàng áp sát mặt mình vào.

Gương mặt mềm mại của Sở Huyền chạm vào bên ngón tay Hughes, chỉ nhẹ nhàng cọ cọ vài cái.

Sở Huyền cảm nhận được sự mát mẻ thấm vào da thịt từ ngón tay ấy, đôi mắt cong lại như trăng non, trông đầy vẻ thoải mái.

Ánh mắt Hughes khẽ dao động, thoáng một chút ngỡ ngàng.

Trong lòng hắn, thứ cảm xúc hỗn loạn, thô bạo như cơn sóng dữ dường như bị một lớp bông mềm mại xoa dịu.

Rất mềm.

……

Hughes mang theo Sở Huyền đi được một quãng xa. Trên hoang mạc, gió bão cuốn cát bụi mù mịt, tạo thành những cơn lốc xoáy dữ dội trong không khí khô nóng.

Nhờ có màng bảo vệ trong suốt màu đỏ của Hughes, những hạt cát thô ráp không thể chạm tới gương mặt nhỏ nhắn của Sở Huyền.

Tuy nhiên, con đường phía trước đã bị gió cát che phủ hoàn toàn. Trước mắt Sở Huyền chỉ còn là một màn sương mù mờ mịt. Cát bụi cuốn lên làm áo choàng đen phía sau Hughes tung bay trong gió.

Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng tới bước chân của Hughes. Hắn vẫn đi thẳng về phía trước, dáng người cao lớn, vững chãi, bước đi tự nhiên trong thế giới hoang vắng đầy hiểm ác.

Không lâu sau, cơn lốc phía trước trở nên dữ dội hơn, những đợt bão cát gào thét càng lúc càng mãnh liệt.

Đôi mắt đỏ rực của Hughes hơi nheo lại, ánh nhìn sắc bén hướng về phía cơn lốc khổng lồ.

Rồi hắn cúi mắt xuống, nhìn thấy cục bột nhỏ (Sở Huyền) ngoan ngoãn ôm chân ngồi yên, ánh mắt long lanh trong trẻo, tràn đầy vẻ ngây thơ và thuần khiết.