Khi bàn tay nhỏ của Sở Huyền chạm vào một chiếc lá, mười mấy mảnh khác lập tức tỏa ra, nhẹ nhàng lơ lửng quanh cậu. Chúng tan vỡ và biến thành hình dạng những đóa hoa.
Rực rỡ nhưng cũng hư ảo.
Trên nền hoang mạc khô cằn, ánh sáng lấp lánh từ những cánh hoa càng khiến cảnh sắc trở nên mộng mơ. Như đàn bướm uyển chuyển, chúng nhảy múa trong không khí nóng bỏng, làm Sở Huyền ngơ ngẩn đến mức hoa mắt.
Cậu lảo đảo bước đi, một bước không cẩn thận liền ngã ngửa ra sau.
Ngay khi cậu chuẩn bị tiếp đất, một chiếc lá đỏ nhẹ nhàng đỡ lấy phía dưới mông cậu, như một chiếc gối mềm mại, giúp cậu ngồi rất thoải mái.
Sở Huyền cảm thấy thú vị. Cậu đứng dậy, dùng hai bàn tay nhỏ mũm mĩm nâng chiếc lá đỏ, búng nhẹ vài lần. Chiếc lá giống như một quả bóng cao su có độ đàn hồi, bật lên mỗi lần bị chạm vào, lần sau cao hơn cả lần trước.
Chơi chán, cậu khom người, cẩn thận đặt chiếc lá đỏ vào trong cát, còn tỉ mỉ đắp một lớp "chăn nhỏ" bằng cát sỏi lên. Cậu không quên vỗ nhẹ vài cái, như thể đang dỗ dành nó đi ngủ.
Nụ cười rạng rỡ của Sở Huyền làm cho ánh nhìn lạnh lùng của Hughes bất giác dịu đi. Sự cực đoan và sát khí trong lòng Hughes dần mờ nhạt, thay thế bằng một chút bình yên khó tả.
Sở Huyền thấy Hughes đang chăm chú nhìn mình.
Cậu liếc về phía chiếc lá đỏ phía sau, lại quay sang nhìn gương mặt lạnh lùng như tượng của Hughes.
Vội vàng tỏ vẻ điềm nhiên, cậu ngồi phịch xuống, che giấu chiếc lá đỏ cùng lớp cát sỏi ở sau lưng, giống như một đứa trẻ đang cẩn thận bảo vệ báu vật.
Sở Huyền ôm đầu gối, cẩn thận ngẩng đầu lên. Đôi mắt to tròn trong sáng chớp nhanh, như thể muốn nói: "Mặc kệ. Dù sao tiểu hồng hiện tại đã là của ta!"
Hughes không biết trong lòng Sở Huyền đang nghĩ gì, hắn lại giơ tay chạm vào khuôn mặt mềm mại của Sở Huyền.
“Cái tên kỵ sĩ phế vật đó hình như gọi ngươi là gì ấy nhỉ?” Hughes đánh giá tinh linh nhỏ trước mặt vài giây, giọng nói mang theo chút nghi vấn, “Tyr?”
Nghe thấy cái tên “Tyr” vang lên, đôi mắt đen long lanh của Sở Huyền giống như quả nho bỗng sáng rực lên.
“Đúng rồi, Herbert!”
Thánh kỵ sĩ ấy đã nói, dù có biến mất thì cũng sẽ đến cứu mình!
Sở Huyền gật đầu liên tục, như một chú gà mổ thóc.
Hughes lập tức nhận ra sự phấn khích của Sở Huyền khi nhắc đến thánh kỵ sĩ, ánh mắt hắn lạnh lẽo, đỏ sẫm đầy âm u. “Ngươi nên nhớ kỹ chủ nhân của mình là ai, tiểu nô ɭệ.”