Sò Nhỏ Của Ác Thần

Chương 20

Hắn khẽ gõ lên trán Sở Huyền bằng lòng bàn tay.

Lực không mạnh, nhưng đối với cơ thể nhỏ bé của Sở Huyền, đó cũng là một cú va chạm không hề nhẹ.

Sở Huyền vội đưa tay lên che trán, khẽ “Ưm” một tiếng.

Cậu rõ ràng không làm gì sai, vậy mà cái tên bạo quân tàn nhẫn này lại đánh cậu!

“Nói nữa, điều đầu tiên ngươi phải ghi nhớ chính là tên chủ nhân của mình.”

Ánh mắt Hughes lạnh lẽo đến rợn người: “Dù ngươi vĩnh viễn không có tư cách gọi thẳng tên đó, nhưng ta nghĩ, việc ghi nhớ tên chủ nhân là nghĩa vụ cơ bản của mỗi nô ɭệ.”

“Nhớ kỹ, chủ nhân của ngươi tên là —— Gupuro Hughes.”

Thấy đôi mắt to của Sở Huyền bắt đầu ngân ngấn nước, Hughes rút tay về, tiếp tục nói: “Là nô ɭệ, điều đầu tiên cần làm chính là trung thành, ngươi hiểu chưa?”

Dưới đáy lòng, Sở Huyền thầm mắng Hughes đến tám lần, nhưng trên mặt vẫn ngoan ngoãn gật đầu, dùng tay che trán vì vẫn còn hơi đau.

Thực tế, hình ảnh uy phong của thánh kỵ sĩ với bộ giáp sáng ngời, thanh thánh kiếm tỏa ánh sáng, cùng hào quang thần thánh của Quang Minh Thần, tất cả đều khiến lòng Sở Huyền sục sôi nhiệt huyết. Đây mới là mục tiêu cậu hằng mong ước!

Khi còn đang đắm chìm trong suy nghĩ về kỵ sĩ, đột nhiên có giọng nói nhỏ vang lên trên đỉnh đầu cậu: “Suy nghĩ cái gì vậy, tiểu nô ɭệ?”

Sở Huyền giật mình toát mồ hôi lạnh, vội thu lại suy nghĩ, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Hughes.

“Ngươi có biết đây là nơi nào không?”

Sở Huyền lắc đầu.

Hughes nheo mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Sở Huyền, lạnh lùng nói: “Nơi này là cõi chết. Ngoài cái chết ra, ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này.”

Đây là cấm địa của thần minh, là nhà giam của địa ngục.

Đôi mắt Sở Huyền trở nên mờ mịt. Cậu phải thừa nhận, bản thân cậu đã bị dọa sợ.

Lúc này cậu mới hiểu vì sao thế giới này lại mênh mông vô tận mà vẫn trống rỗng đến vậy. Thì ra đây chính là nơi để giam cầm và vĩnh viễn trói buộc những tội nhân!

Sở Huyền bàng hoàng.

Bị vứt bỏ đến nơi này, bị vây hãm mãi mãi, nỗi đau tinh thần còn đáng sợ hơn trăm ngàn lần so với sự tra tấn về thể xác.

Đây là lần đầu tiên Sở Huyền cảm nhận được sự tồn tại của bản thân lại nặng nề đến nhường này.

Hughes lạnh nhạt hỏi: “Sợ hãi?”

Đôi mắt ướt nước của Sở Huyền mở to, không dám chớp, chỉ biết co rúm lại và khẽ gật đầu.

“Nhưng…” Hughes vuốt nhẹ chiếc nhẫn hình rắn đen trên ngón tay giữa: “Ngươi vẫn còn may mắn, bởi vì ngươi vẫn là một nô ɭệ còn chút giá trị đối với chủ nhân.”

Sở Huyền ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nghi hoặc.

"Ngươi có thể vì ta mà xóa đi nỗi đau bị thần trách phạt bởi những lời dối trá, ta cũng có thể dùng máu mình để nuôi dưỡng cơ thể ngươi."