Sò Nhỏ Của Ác Thần

Chương 18

Sở Huyền lắc đầu. Cậu biết với cái đầu nhỏ bé của mình chắc chắn không nghĩ ra được điều gì.

Hughes đưa Sở Huyền lại gần mặt mình hơn, dùng ngón tay chạm nhẹ lên trán cậu. Bàn tay của Hughes so với trán Sở Huyền thì gần như chiếm cả một nửa.

“Ngươi lại được ta cứu rồi.”

Sở Huyền lần nữa nghiêng đầu đầy bối rối.

Cứu ai?

Ai cứu?

Không phải là cậu vừa rồi tự cứu mình hay sao?

Hughes nhìn chằm chằm Sở Huyền vài giây bằng ánh mắt đỏ rực. Sở Huyền chỉ ngây ngô chớp đôi mắt to tròn vô tội, nhỏ nhắn, với chiếc mũi xinh xắn hơi ửng đỏ.

Nhìn sinh linh duy nhất được sinh ra trong lĩnh vực chết chóc của mình, Hughes vươn tay chạm nhẹ vào má của cậu.

Xúc cảm mềm mại khiến hắn khẽ dừng lại.

Sau khi hấp thu tinh hoa từ máu của Hughes, Sở Huyền phát hiện bản thân dường như đã lớn thêm một chút. Ngay cả lớp bảo vệ nhỏ bé bao quanh cơ thể cũng trở nên tinh xảo hơn.

Hiện tại, Sở Huyền cao khoảng năm, sáu centimet, bề ngang vai tầm hai, ba centimet. Cơ thể nhỏ bé của cậu tương đương với độ rộng hai ngón tay chụm lại của một người trưởng thành, còn chiều cao thì bằng ngón trỏ của họ.

Cậu nằm ngang với độ rộng ước chừng mười centimet, trông khá rộng. Tuy nhiên, thân thể cậu không phải vì tăng trưởng mà phát triển cân đối. Thoạt nhìn, cơ thể vẫn tròn trịa, như một nhân vật chibi bước ra từ truyện tranh.

Cô co gối ôm chân, ngoan ngoãn ngồi ở giữa mặt đất.

Hughes lại đưa tay chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Sở Huyền, như thể đang chạm vào bông gòn mềm mịn nhất. Đôi mắt to tròn vô tội ánh lên vẻ long lanh, trông cậu thật dịu ngoan, đáng thương, không mang chút gì uy hϊếp. Càng nhìn cậu càng khiến người ta yêu mến.

Lúc này, Sở Huyền ngây thơ không biết Hughes đang nghĩ gì. Cậu chỉ cảm thấy khuôn mặt mình liên tục bị chọc một cách thích thú.

Khi Hughes đã chọc năm, sáu lần, Sở Huyền ngẩng đầu, phồng má, trong lòng lẩm bẩm: "Người này thật phiền."

Tuyết đã biến mất, nơi đây trở thành một vùng hoang mạc rộng lớn.

Một sợi khói hồng nhẹ nhàng bay đến, chạm vào người Sở Huyền và cuốn đi lớp cát mịn. Nó tạo nên một vòng lá mỏng trong suốt màu đỏ nhạt bao quanh cơ thể cậu, như một lớp "màng bảo hộ" ngăn cản cơn gió cát thô bạo đang quét qua.

Sở Huyền ngẩng đầu, tò mò nhìn những chiếc lá màu đỏ trong suốt xoay quanh mình.

Cậu không kiềm chế được, đứng dậy, đưa đôi tay nhỏ ra chạm vào.

"Đây là... đây là ma pháp sao?!"