Sò Nhỏ Của Ác Thần

Chương 17

Hughes nhận thấy Sở Huyền sắp tỉnh lại, hắn nhanh chóng dùng tay trái nâng chiếc áo đen lên, che phủ cả thân thể Sở Huyền.

Sở Huyền đưa tay nhỏ ra, cố kéo lớp áo đen ra khỏi tầm mắt, muốn nhìn rõ hơn.

Cậu gần như không thể nhìn thấy hết.

Hughes nâng tay trái ngăn cản Sở Huyền, không để cậu kéo lớp áo đen ra.

“Đừng nhúc nhích.” Một cơn bão tuyết cuối cùng ập đến.

Đó là cơn bão cuối cùng do thần minh gửi tới để hủy diệt Hughes.

Thấy bên ngoài cơn lốc dữ dội nhanh chóng cuốn đến, Sở Huyền ngoan ngoãn rụt vào trong túi của Hughes, chỉ dám lộ ra đôi mắt đen láy mượt mà, nhìn ngó xung quanh.

Cơn lốc lần này vượt xa trí tưởng tượng của cậu. Sức hủy diệt của nó còn kinh khủng hơn bất kỳ cơn bão nào cậu từng chứng kiến.

Khó có thể đoán trước, bọn họ sẽ phải đối mặt với một trận cuồng phong khốc liệt và tàn bạo đến nhường nào.

“Xem ra thần linh đã vứt bỏ ngươi rồi, vật nhỏ.”

Ánh mắt Hughes lạnh lùng, đôi con ngươi đỏ sẫm lóe lên tia hung ác.

Quanh thân hắn bỗng bốc lên làn khói đỏ như máu, sát khí ngùn ngụt hòa lẫn với cơn cuồng phong đầy tuyết, tạo nên một trận đối đầu khốc liệt với cơn bão tuyết màu xám.

“Bùm ——”

Dưới sự tấn công dữ dội đó, Sở Huyền bị chấn động mạnh đến mức ngất đi.



Sở Huyền nằm dưới ánh sáng trong trẻo, ấm áp và rực rỡ của mặt trời chiếu xuống người. Làn ánh sáng ấy mang đến sự dễ chịu khiến cậu dù nhắm mắt cũng cảm nhận được.

Sở Huyền nhắm mắt thư giãn, trong lòng nghĩ rằng có lẽ mình đã được đến thiên đường hạnh phúc, ấm áp rồi.

Thế nhưng, khi mở mắt ra với đầy hy vọng, đập vào mắt cậu lại là một đôi mắt đỏ rực tràn đầy sát khí.

Sở Huyền:!

Khung cảnh mở màn này không hề ấm áp chút nào!

Sở Huyền sợ đến mức run rẩy, co rúm người lại, rút vào sâu hơn.

Hughes ngồi trên cát vàng hoang vắng, cúi mắt nhìn Sở Huyền yếu ớt. Vật nhỏ này có khả năng làm dịu cơn đau như ngọn lửa thiêu đốt trong thân thể hắn mỗi khi vô tình chạm vào.

Hughes đưa đầu ngón tay đến bên môi Sở Huyền, một làn khói đỏ nhạt chảy qua đầu ngón tay hắn.

Giọt máu đỏ tươi đó chảy vào miệng Sở Huyền, mang theo mùi vị huyết tinh và cảm giác ấm áp, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác của cậu.

Dòng máu ấm áp ấy được Sở Huyền hấp thu, như một ngọn lửa dịu dàng bao quanh cơ thể cậu, giúp xua tan cái lạnh và sự yếu ớt.

Không lâu sau, Sở Huyền đã hồi phục hơn một nửa thể lực.

Trong tầm nhìn mờ mịt, cậu nhìn thấy Hughes chậm rãi thu lại đầu ngón tay còn dính máu.

Điều này không phải là ảo giác. Tên ác quỷ âm u ấy thực sự đã cứu sống cậu, vào ngay lúc Sở Huyền còn nghĩ rằng mình sắp bị nghiền nát.

Nhưng… chẳng phải hắn là ác quỷ sao? Làm sao lại có máu thịt chứ…?