Bụng Sở Huyền phát ra tiếng lộc cộc không ngừng. Cậu xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, thở dài. Đói đến mức sắp không chịu nổi nữa rồi.
Cậu co chân ngồi xuống cạnh vỏ xác, ngay sát nơi khe hở giữa những ngón tay của Hughes. Từ vị trí ấy, cậu trông thấy một viên cát sỏi rực rỡ cách đó không xa.
Đôi mắt Sở Huyền lập tức sáng lên.
So với mấy viên cát sỏi lúc nãy, viên này còn đẹp hơn!
Cậu vội đứng thẳng người, vươn tay nhỏ bé ra phía trước cố với lấy viên cát sỏi. Nhưng thật đáng tiếc, dù cố gắng thế nào, cậu vẫn thiếu một chút nữa mới chạm tới nó.
Không còn cách nào khác, Sở Huyền đành phải nghiêng người thêm ra ngoài một chút.
Đúng lúc ấy, cơn gió bão lại nổi lên.
Cơn gió mạnh đến nỗi khiến cậu mất thăng bằng, nửa người trên ngã thẳng xuống lòng bàn tay của Hughes. Nếu không nhờ lớp màng bảo hộ phía sau lưng, có lẽ cả người cậu đã bị gió bão cuốn ra khỏi vỏ xác từ lâu.
Sở Huyền chống tay bên cạnh lòng bàn tay của Hughes và ngay lập tức cảm nhận được lòng bàn tay của hắn nóng như lửa.
Đôi mắt cậu đột nhiên mở to.
Thật… thật ấm áp!
Không chần chừ, Sở Huyền đánh bạo mở lớp màng bảo hộ, ngồi hẳn xuống bên cạnh Hughes. Cậu cúi người, áp hai tay vào lòng bàn tay nóng hổi ấy, hai chân ngắn nhỏ quỳ gối. Trông cậu vô cùng thoải mái.
Cảm giác ấm áp đến mức cậu quên luôn cả đói khát.
Thảo nào người này có thể ngồi yên trên nền tuyết như thế, hóa ra trên người hắn lại ấm áp đến vậy...
Sở Huyền cứ thế dán sát vào bàn tay của Hughes, không muốn rời đi. Cậu híp mắt, nở nụ cười đầy mãn nguyện, tận hưởng sự dễ chịu ấy.
Đầu cậu tựa vào bên cạnh vỏ xác, hai tay vươn ra áp chặt vào bàn tay của Hughes, dáng ngồi thẳng cũng đổi thành quỳ nghiêng một bên.
Quá thoải mái, cậu thậm chí không nhận ra Hughes đã tỉnh dậy.
Hughes mở đôi mắt sắc lạnh như chim ưng. Hắn ngạc nhiên khi phát hiện cơn đau hành hạ cơ thể hắn đang dần dịu đi.
Cơn đau như tan thành từng luồng khí, chậm rãi rời khỏi cơ thể hắn.
Với chút kinh ngạc, Hughes rũ mắt tìm nguyên nhân. Hắn nhìn thấy một cục gì đó trông rất mềm mại đang chống hai tay lên bàn tay mình, ngây ngô cười.
Một luồng khói đen bỗng nhẹ nhàng gõ xuống đầu nhỏ của Sở Huyền.
Cậu lập tức rụt tay về, tròn mắt ngạc nhiên.
Khi ngẩng đầu lên, cậu đối diện ngay với đôi mắt đỏ rực sâu thẳm của Hughes.
Vì sợ hãi, Sở Huyền chớp mắt liên tục. Đôi mắt tròn như quả nho đen ánh lên ánh nước, lộ rõ vẻ kinh hoàng và bối rối.
Người này... tỉnh từ bao giờ thế!?