Sò Nhỏ Của Ác Thần

Chương 15

Ngay khoảnh khắc hai bàn tay nhỏ của Sở Huyền rời khỏi lòng bàn tay của Hughes, hắn cảm nhận rất rõ cơn đau đột ngột quay trở lại, dữ dội hơn trước.

Hughes hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của Sở Huyền.

“Này, nô ɭệ, ngươi vừa rồi làm gì vậy?”

Sở Huyền vội vàng liếc mắt về phía Hughes, người đang nhìn cậu với ánh mắt hung dữ và đầy sự thiếu kiên nhẫn, vội vàng lắc đầu, có vẻ như không muốn nói gì.

Không làm gì cả, cậu chẳng làm gì hết!

Hughes đưa Sở Huyền lại gần, sắc bén híp mắt, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Không có sao?”

Thần sắc và cử chỉ của Hughes toát lên một luồng hàn ý khiến không khí như ngừng lại.

Sở Huyền mặt đỏ ửng, sợ hãi đến mức người cậu gần như không thể cử động nổi, cảm giác tử vong như đang đến gần.

Hughes nhìn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt của Sở Huyền, thân người nhỏ bé run lên cầm cập, mũi đỏ vì cái lạnh, hắn đơn giản đưa ngón tay mình nhẹ vào tay Sở Huyền, khiến cậu vội vàng nắm chặt tay lại.

Sở Huyền chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Hughes chọc vào tay cạu một lúc, rồi đột nhiên thu tay lại.

Hughes nhìn Sở Huyền với ánh mắt lạnh lùng, như đang suy tư, kiểm tra cậu.

Sở Huyền cúi đầu, mặt tái nhợt, trong lòng lo lắng như có ai đó đang khóc thầm.

Cảm giác tử vong như đang rình rập ngay bên cạnh cậu vậy!

“Ngươi đã cứu ta.” Cuối cùng, Hughes - người đáng sợ đã đưa ra kết luận.

Sở Huyền nhẹ nhõm thở phào.

Nhưng ngay lập tức, cậu ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Hughes.

Hughes nhìn vào đôi mắt ngây ngốc của Sở Huyền, nghĩ thầm rằng hắn cũng không hiểu điều này là như thế nào.

Hughes quan sát xung quanh, nhìn về phía thế giới trắng xóa bao la, rồi hạ mắt xuống, quần áo trên người hắn bỗng biến mất trong làn sương băng.

Hắn dường như không còn gì để nhìn, lạnh nhạt và khinh thường tất cả.

Hughes đứng dậy, nâng Sở Huyền lên và bước đi trên mặt tuyết.

“Ngươi đã cứu ta, vậy thì sẽ nhận được sự đền đáp xứng đáng.” Hughes với thân hình cao lớn nhanh chóng đi qua mặt tuyết, trên người không dính lấy một bông tuyết.

Sở Huyền lùi lại vào trong vỏ sò.

Không hiểu vì sao, sau khi tay cậu rời khỏi tay Hughes, cậu đã cảm thấy mệt mỏi đến mức kiệt sức.

Sở Huyền cuộn mình lại, nặng nề chìm vào hôn mê.

“Nô ɭệ, chắc chắn đều mong muốn có được tự do.”

Hughes bước đi trên nền tuyết mờ mịt vô tận, dấu chân của hắn để lại vết hằn trên mặt tuyết, rồi chậm rãi mở lời: “Vậy ta sẽ tặng tự do cho ngươi, nô ɭệ bé nhỏ.”

Nếu lúc này Sở Huyền có thể nghe rõ những lời tiếp theo, cậu chắc chắn sẽ vui mừng đến mức có thể nhảy lên.

Chỉ tiếc là, Sở Huyền không biết rằng không lâu sau đó, Hughes sẽ nhanh chóng thay đổi ý định của mình.