Hughes vẫn ngồi thẳng, dáng vẻ không hề thay đổi. Thỉnh thoảng, hắn tỉnh lại trong chốc lát, nhưng không lâu sau lại chìm vào giấc ngủ.
Dù tỉnh hay ngủ, hắn luôn mang vẻ mặt đau đớn tột cùng. Sở Huyền nhìn thấy mà lạnh cả sống lưng. Có vẻ như thần kinh của hắn lúc nào cũng căng thẳng đến cực độ.
Loại đau đớn mà hắn phải chịu đựng, Sở Huyền không dám tưởng tượng.
Sở Huyền ở cạnh Hughes đã một lúc lâu. Càng nhìn, cậu càng chắc chắn rằng tên thủ lĩnh ác quỷ này dường như không có ý định gϊếŧ mình.
Trên người Hughes nhanh chóng được bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng, nhưng rất nhanh, lớp tuyết này đã biến thành cát đá, rơi xuống mặt đất.
Sau đó cát đá lại bị một tầng bông tuyết mới che phủ.
Nơi này vẫn trắng xóa như cũ.
Không có sinh linh nào, trống vắng và đầy tĩnh mịch.
Sở Huyền mệt mỏi ngã nhào vào vỏ sò, cậu sắp không chịu nổi nữa rồi.
Bên trong vỏ sò rộng rãi, cậu chỉ cần nằm ngửa ra là có thể nhìn thấy Hughes đang hôn mê.
Trên người hắn toát ra lớp mồ hôi mỏng, đôi mày nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đau đớn như cũ, gương mặt vẫn hoàn mỹ như lúc ban đầy, chỉ có đôi môi là đang mím chặt.
Sở Huyền sửng sốt, cảm thấy tên thủ lĩnh ác ma này khi không mở mắt còn khá xinh đẹp. Nhìn hồi lâu, Sở Huyền cảm thấy hơi hốt hoảng.
Hắn thật sự giống như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, duy trì một dáng ngồi rất lâu, không hề bị không gian băng tuyết xung quanh ảnh hưởng.
Sở Huyền suy nghĩ hồi lâu mới phản ứng lại, hắn đâu phải con người, hắn rõ ràng là Quỷ vương.
Nhưng nếu hắn là Quỷ vương, tại sao hắn còn bị nỗi đau thể xác tra tấn như con người?
Sở Huyền chớp mắt, không nghĩ ra nổi.
Bầu trời bên ngoài đột nhiên nổi lên gió bão, kéo theo vô số bông tuyết đánh úp về phía Hughes.
Sắc mặt trắng bệch của Hughes lần nữa hiện lên sự đau khổ, ngay khi gió lốc ập tới, hắn đã nhắm mắt, khóe môi tràn ra máu đen. Máu đen rơi xuống vỏ sò của Sở Huyền, để lại trên nền tuyết mấy giọt.
Sở Huyền đã đói tới mức đầu váng mắt hoa, toàn thân lạnh lẽo, cuối cùng lại cảm nhận được sự ấm áp lần nữa.
Cậu im lặng chìm vào giấc ngủ sâu, không còn lo lắng tới cơn đói hay cái lạnh nữa.
Sở Huyền đã ngủ rất lâu, ngay khi mở mắt, phản ứng đầu tiên của cậu là có phải mình bị đông chết rồi không.
Nhưng rõ ràng là không.
Sở Huyền chui ra khỏi vỏ, Hughes lúc này lại gần như biến thành một tảng băng điêu khắc.
Hughes nhíu mày, gương mặt anh tuấn tối tăm, môi tái nhợt, bàn tay đang nâng cậu dường như chưa từng di chuyển chút nào.
Sở Huyền đột nhiên cảm thấy hắn thật đáng thương.
Rốt cuộc hắn đã làm ra chuyện tày trời gì mà thần linh lại trừng phạt hắn như thế…
Thần linh thật tàn nhẫn.