Sở Huyền bối rối vô cùng.
Đây là cát, là tuyết hóa thành cát! Tại sao Hughes lại tỏ vẻ khinh thường?
Lòng Sở Huyền không khỏi thở dài.
Hóa ra… cậu đã đoán đúng.
Hughes thực sự chỉ là một con ác quỷ không có văn hóa!
Hừ.
Sở Huyền cẩn thận đặt cát sỏi vào trong chiếc vỏ nhỏ của mình, còn đắp thêm một lớp "chăn" màu lam nhạt do chính cậu tạo ra.
Hai tay cậu khoanh lại trước ngực, ngẩng cao đầu nhìn thẳng về phía Hughes, ánh mắt cố gắng tỏ ra hung ác. Đây là cách cậu bày tỏ sự bất mãn vì vừa rồi bị Hughes khinh thường như một hạt cát nhỏ bé.
Hughes rũ mắt, nhìn thấy vật nhỏ kia ánh lên ánh lệ trong đôi mắt đen to tròn. Cậu đang dùng ánh mắt kỳ lạ nào đó mà hắn không tài nào gọi tên để nhìn mình.
Đôi mắt đen tuyền, to tròn, toàn thân mềm mại như một khối thịt nhỏ. Trong mắt người ngoài, Sở Huyền trông chẳng khác nào một một miếng thịt mềm mại đáng yêu.
Nhưng trong mắt Hughes – vua của ác linh nơi cổ mộ, kẻ tàn nhẫn và hung bạo – Sở Huyền lại chẳng khác nào một con sò nhỏ ngu ngốc và nhát gan.
Sở Huyền xoa cái eo mềm mại của mình, vẻ mặt bất mãn: "Quá đáng thật mà."
Hughes: "?"
Sở Huyền lại cầm nắm cát sỏi lên, giơ nó trước mặt Hughes mà lắc lư.
Xem này!
Đôi mắt cậu sáng lấp lánh, trông vô cùng phấn khích.
Hughes cúi người, liếc nhìn đồ vật nhỏ trong tay cậu. Chỉ nhìn thoáng qua, hắn đã lại hờ hững nhắm mắt với thần sắc pha chút thống khổ, chìm vào giấc ngủ.
Sở Huyền bất đắc dĩ thở dài. Một lần nữa, cậu lại bị Hughes xem như một tên ngốc và hoàn toàn phớt lờ.
Cậu xoay người, cẩn thận đặt cát sỏi vào đúng chỗ, không quên vỗ vỗ nhẹ lớp màng bảo vệ màu lam nhạt bên trên.
Thôi được, cậu tự nhủ. Xem xét việc Hughes trông đang đau đớn thế kia, cậu quyết định không so đo với tên thủ lĩnh ác quỷ này làm gì.
Sau khi cất xong cát sỏi, Sở Huyền quay lưng lại với Hughes, ngồi phịch xuống góc nhỏ của mình.
Hughes vẫn đang hôn mê.
Sở Huyền cúi đầu, đầu nhỏ dựa vào vỏ sò bên cạnh, trầm ngâm suy nghĩ về nhân sinh.
Cậu xoa cái bụng mềm mại của mình, cảm thấy ấm ức: "Đói quá mà."
Cậu không rõ mình đã ở nơi này bao lâu, nhưng bụng cậu đã kêu lên không biết bao nhiêu lần. Rõ ràng cậu đã đói đến gầy rộc đi rồi!
Sở Huyền cúi đầu, nhéo nhéo lớp thịt mềm trên bụng mình, rồi lại nhéo gương mặt bánh trôi mũm mĩm của mình.
Không sai, chính là gầy đi rồi.
Cậu kiên định nghĩ vậy.