Sò Nhỏ Của Ác Thần

Chương 11

Nhìn thêm vài giây, Sở Huyền phát hiện trên cổ Hughes có một vết ấn hình con rắn đen, miệng mở rộng như một cái bồn máu tươi.

Thấy vậy, Sở Huyền hít sâu một hơi.

Thủ lĩnh ác quỷ này dường như đã bị thương, trông hắn rất đau đớn. Tay hắn vẫn siết chặt, các khớp trắng bệch đến ghê người.

Sau khi xác nhận rằng Hughes tạm thời không gây nguy hiểm đến tính mạng mình, Sở Huyền mới an tâm tiếp tục xử lý vỏ sò.

Hughes dường như đã bất tỉnh, nhưng cơ thể hắn vẫn ngồi thẳng, trên đôi vai rộng phủ một lớp tuyết mỏng.

Với chiếc áo choàng đen rộng lớn, thần sắc lạnh lẽo và đầy vẻ đáng sợ, hắn trông như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, không lộ ra bất kỳ khuyết điểm hay sơ hở nào.

Người này dường như sinh ra đã thuộc về bóng tối, hoàn toàn đối lập với mảng tuyết trắng vô tận, mịt mờ xung quanh.

Sở Huyền nhìn đến mức nhập thần, ngửa đầu nâng cái cằm tròn trịa của mình lên. Đôi mắt to tròn mở lớn, không chớp lấy một lần.

Cậu vô thức đưa tay và vai nhỏ bé ra khỏi lớp vỏ bảo vệ, nằm trong bàn tay của Hughes, vậy mà lại không cảm thấy chút lạnh giá nào.

Tựa như một thế kỷ trôi qua, đầu ngón tay của Hughes mới khẽ nhúc nhích mà không để lại dấu vết.

Sở Huyền ngồi yên lặng trên lòng bàn tay của Hughes, đôi chân nhỏ co lên, không thể cử động. Nhưng vì Hughes vẫn chưa tỉnh dậy, cậu đâm ra buồn chán, bèn thò bàn tay nhỏ ra khỏi lớp vỏ bảo vệ để chạm vào những bông tuyết tinh xảo đang rơi xuống bên ngoài.

Một vài bông tuyết đáp xuống lòng bàn tay của Sở Huyền. Điều bất ngờ nhất là, chúng không tan thành nước mà biến thành một hạt cát nhỏ màu vàng!

Tuyết hóa thành cát vàng!

Sở Huyền kinh ngạc, nâng hạt cát trên tay lên trước mặt. Đôi mắt to tròn, long lanh của cậu sáng lên, tràn đầy tò mò với phát hiện mới mẻ này.

Hughes bất ngờ mở mắt. Cúi xuống, hắn nhìn thấy sinh vật nhỏ bé trong tay mình đang nghiêm túc đưa hai tay nâng hạt cát lên cao hơn cả đầu mình.

Hắn nhíu mày, hỏi lạnh lùng: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Sở Huyền giật mình trước âm thanh bất ngờ vang lên, suýt chút nữa trượt khỏi lớp vỏ. Cậu vội vàng ôm chặt lấy hạt cát trong tay, đôi mắt to tròn ngấn nước ngước lên nhìn Hughes với vẻ mặt ngoan ngoãn và vô hại.

Hughes xoay cổ cho đỡ mỏi, đưa tay xoa nhẹ trán với ánh mắt lạnh lùng, ẩn chứa sự bực dọc.

Sở Huyền cho rằng Hughes đang chờ một câu trả lời.

Cậu nhanh chóng nâng thân người nhỏ bé lên, hai tay mập mạp cẩn thận đưa hạt cát lên cao hết mức có thể, như muốn khoe rằng: “Nhìn này, đây là hạt cát!”

Tuy nhiên, ánh mắt của Hughes lại hướng đi nơi khác. Sở Huyền giữ tư thế đó trong hơn mười giây, gương mặt nhỏ đỏ bừng vì gắng sức.

Cuối cùng, Hughes thoáng liếc qua hạt cát trong tay Sở Huyền. Ánh mắt lạnh lùng của hắn lướt qua nhanh chóng, rồi lại nhìn xa xăm, hoàn toàn hờ hững.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Hughes như đang nhìn một kẻ ngốc.