Thái độ của báo tuyết nhỏ đối với hai người quả thực khác biệt một trời một vực.
Raymond nhìn báo tuyết nhỏ từ chối giao tiếp: "…" Tim tan vỡ.
Vu Trản cúi đầu, chọt chọt cằm của báo tuyết nhỏ. Cục lông mềm mềm mơ màng hơi di chuyển, cố gắng tránh đi, nhưng cái đuôi lại có suy nghĩ riêng, quấn chặt lấy cổ tay lạnh như băng của Vu Trản, ngược lại khiến cậu không thể động đậy.
Báo tuyết nhỏ: "…" Làm sai rồi.
Cái đuôi mềm mại quấn quanh cổ tay trắng như tuyết của Vu Trản, làm giảm đi cảm giác lạnh lùng.
Vu Trản nhìn một lúc rồi hỏi viện trưởng: "Nơi chữa trị cho thú nhỏ ở đâu?"
Raymond lập tức trở nên nghiêm túc: "Thú nhỏ bị thương sao?"
Hai người nhanh chóng bước về phía phòng y tế. Đám thú nhỏ đang chơi đùa nhìn về phía bọn họ với vẻ tò mò, chúng nhảy lên đầu robot, ra hiệu cho bọn họ rằng chúng cũng muốn đi.
"Ừm." Vu Trản vừa đi vừa giải thích tình hình: "Tôi mang nó về từ buổi đấu giá."
“Buổi đấu giá?” Raymond có một linh cảm không tốt: “Ý cậu là... buổi đấu giá ở chợ đen phía Tây khu vực 2 sao?”
Người của tinh cầu F-768 ít nhiều cũng biết đến sự tồn tại của chợ đen, cũng hiểu rằng bên trong đó có vô số giao dịch khét tiếng.
Viện trưởng lẩm bẩm: “Thú nhỏ, buổi đấu giá…”
Người dân trên tinh tế rất coi trọng thú nhỏ, Liên bang Đế quốc có một loạt các đạo luật bảo vệ chúng. Tuy nhiên, ở những vùng đất hẻo lánh và lạc hậu như thế này, vẫn có những kẻ bất lương phớt lờ luật pháp Liên bang, lợi dụng thú nhỏ để làm thí nghiệm hoặc giải trí.
Đặc biệt là những thú nhỏ có huyết thống cao, một khi rơi vào tay những kẻ này sẽ bị ép buộc khai thác sức mạnh huyết mạch, bị bóc lột đến chết.
Trong mắt viện trưởng không còn ý cười, vết sẹo bị dao cắt trên khuôn mặt nhìn rất đáng sợ. Ông giải thích về kết cục thường gặp của những con thú nhỏ bị đem ra đấu giá, đồng thời thành thạo kích hoạt khoang điều trị.
Vu Trản nghe viện trưởng kể về mục đích thực sự của buổi đấu giá này, ánh mắt hướng về báo tuyết nhỏ đang không mấy khỏe mạnh, lông mi hơi run lên.
Bíp—
Khoang điều trị đã được kích hoạt, đèn trên đỉnh sáng lên từ từ, lớp bảo vệ trong suốt mở ra hai bên.
So với khoang điều trị mà Vu Trản đã sử dụng trước đây, khoang này có hình cầu, quá trình điều trị sẽ kéo dài hơn nhưng nhẹ nhàng hơn, thích hợp cho người thú đang trong độ tuổi trưởng thành.
Vu Trản xoa nhẹ sau lưng báo tuyết nhỏ: “Sắp vào khoang điều trị rồi, chuẩn bị tâm lý đi nhé.”
Đuôi của báo tuyết nhỏ nhẹ nhàng vẫy một cái, ra hiệu rằng nó đã nghe thấy.
Thú nhỏ được đặt vào chính giữa khoang điều trị. Lớp bảo vệ trên đỉnh đóng lại, một làn sóng điện tử kết nối với thú nhỏ, dưới đáy khoang điều trị bắt đầu từ từ đổ đầy dung dịch điều trị, vài tia sáng liên tục quét qua khắp cơ thể của thú nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Vu Trản chứng kiến cách thức hoạt động của khoang điều trị.
Quả thật có thể cảm nhận được sự khác biệt hoàn toàn so với phương pháp điều trị của trái đất— tất cả đều được tự động hóa, không còn cần đến sự hỗ trợ của con người nữa.
Khi thú nhỏ bắt đầu tiếp nhận điều trị, viện trưởng mới chú ý đến một vấn đề khác.
“Tiểu Vu, cậu nói là đã mang con thú nhỏ này về từ buổi đấu giá.”
Vu Trản ngẩng mắt lên: “Ừm, sao vậy?”
Raymond: “Nhưng tôi nhớ là, tôi chỉ tạm ứng cho cậu có 5000 điểm tín dụng thôi mà.”
5000 điểm tín dụng, đừng nói là mua thứ gì trong một buổi đấu giá ở chợ đen, ngay cả tư cách vào cửa cũng chưa chắc có.
Giọng nói của ông bắt đầu trở nên mơ hồ: “… Vậy cậu làm sao vào được chợ đen, rồi mang con thú nhỏ này về?”
Vu Trản ừ một tiếng: “Tôi đánh hai tên người thú một trận, là chúng dẫn tôi vào.”
Viện trưởng: “…?”
“Sau đó tôi vào nhà đấu giá, thấy con thú nhỏ này. Tôi liền cho nổ cả chợ đen, nhân lúc hỗn loạn mang nó về đây.” Vu Trản giải thích sự việc xảy ra vài tiếng trước như thể đang nói về một chuyện nhỏ như hôm nay trời có mưa vậy.
Mặc dù mô tả cực kỳ ngắn gọn, giọng điệu lại nhẹ nhàng, nhưng thông tin trong câu nói lại cực kỳ nặng nề.
Viện trưởng: “Ồ, hóa ra là nổ… nổ… chợ đen???”