Lúc nãy, Vu Trản đã đánh giá quá cao chất lượng xây dựng của nhà đấu giá, chỉ với hai lá bùa đã có thể san bằng cả nhà đấu giá rộng lớn.
Vậy thì sao không thêm một ngọn lửa nữa cho cái chợ đen này nhỉ?
Vu Trản lạnh lùng nhìn xung quanh chợ đen, suy nghĩ vài giây rồi ném chính xác những lá bùa còn lại ra ngoài.
Tiếng sấm vang lên dữ dội.
...Tại viện nuôi thú.
Raymond nhìn đám thú nhỏ vui chơi trên bãi cỏ bằng ánh mắt đầy yêu thương.
Đám thú nhỏ vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với môi trường, không cần vội vàng bắt đầu huấn luyện, hiện giờ chỉ để chúng chơi đùa đơn thuần là được.
Viện nuôi thú yên bình, như thể thời gian ngừng trôi vậy.
Đột nhiên, từ hướng tây xa xôi vọng đến tiếng gầm và tiếng nổ, làm cho toàn bộ viện nuôi thú cũng rung lên một chút.
Những con thú nhỏ nhận ra sự bất thường liền hoảng sợ dừng lại, bất an mà co rúm lại thành một đám.
"Đừng sợ, có tôi ở đây." Viện trưởng dịu dàng ôm những con thú nhỏ, nhẹ nhàng an ủi chúng.
Robot phối hợp thay đổi một bài nhạc nền nhẹ nhàng hơn, cố gắng làm dịu cảm giác sợ hãi của những con thú nhỏ.
Cuộc chấn động chỉ kéo dài trong chốc lát rồi nhanh chóng im lặng trở lại. Những con thú nhỏ dần phục hồi lại trạng thái, tiếp tục chơi đùa, còn Raymond thì nhíu mày lại, bắt đầu lo lắng cho Vu Trản - người đi ra ngoài mua sắm.
Tiếng nổ vừa rồi chắc chắn là truyền đến từ phía Tây khu vực 2.
Ông cúi đầu gửi tin nhắn cho Vu Trản qua quang não, nhưng vì quang não của Vu Trản không hoàn toàn tương thích với từ trường của tinh cầu F-768 nên không nhận được tín hiệu.
Haizz, hy vọng là Vu Trản vẫn an toàn.
...
Một tiếng sau.
Bầu trời tối dần. Âm thanh ầm ĩ từ phía Tây khu vực 2 khiến cả tinh cầu F-768 đều rối loạn.
Raymond nhìn ra cửa viện nuôi thú lần thứ 180, cuối cùng Vu Trản cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Chàng trai cao lớn khoác chiếc áo choàng đen, trên áo choàng phủ đầy bụi bặm và mảnh vụn.
Vu Trản trông như thể vừa mới từ một chiến trường hỗn loạn trở về, mang theo mùi khói súng nồng nặc khiến viện trưởng không nhịn được tự hỏi trong lòng, nhân viên tốt của mình đi làm cái gì vậy???
"Tiểu Vu, cậu không bị thương chứ? Hình như ở phía Tây khu vực 2 xảy ra chuyện lớn." Raymond bước tới hỏi.
"Tôi không sao."
Vu Trản ngẩng đầu lên, hoàn toàn không có dấu hiệu của một cuộc hỗn loạn lớn vừa xảy ra, cậu vẫn giữ giọng nói lạnh lùng như bình thường.
Điều cậu quan tâm hơn chính là những món đồ mà mình đã mua về: "Đồ đã được chuyển đến chưa?"
"Tôi đã giúp cậu ký nhận rồi, kìa, tất cả đều ở bên đó." Raymond chỉ về phía một khu đất không xa.
Ở đó, những chiếc hộp lớn được xếp ngay ngắn, chứa những công cụ nấu ăn và giấy mà Vu Trản đã mua về.
Raymond tiếp tục nói: "Tuy nhiên bọn họ bảo rằng tạm thời không có nguyên liệu nấu ăn tồn kho, phải đợi đến mai có hàng mới giao đến."
Về phần nguyên liệu nấu ăn, Raymond còn quen thuộc cách mua sắm hơn cả Vu Trản, cho nên ông nhiệt tình giúp Vu Trản mua nguyên liệu.
"...Không sao, cảm ơn."
Vu Trản có chút thất vọng.
Vẫn phải chịu đựng cái vị kinh khủng kia của dịch dinh dưỡng.
"À đúng rồi, ông có ngại nếu viện nuôi thú có thêm một con thú nhỏ không?"
"Đương nhiên là không rồi, viện nuôi thú này vốn dĩ là để giúp đỡ những con thú nhỏ mà." Viện trưởng vừa dứt lời liền có một linh cảm nhỏ.
Tiểu Vu sẽ không…
"Vậy thì tốt."
Vu Trản mở áo choàng ra: "Tôi nhặt được một con thú nhỏ."
Raymond: "Hả???"
Khi áo choàng được mở ra, báo tuyết nhỏ đang cuộn tròn trong lòng Vu Trản lộ ra.
Rời khỏi vòng tay ấm áp, con thú nhỏ ngửi thấy mùi của một người khác, một mùi hoàn toàn xa lạ đối với nó.
Báo tuyết nhỏ ủ rũ cuộn tròn trong tay Vu Trản, từ chối tương tác với người lạ.
Cùng lúc đó, cái đuôi dài đầy lông lá của nó vô thức quấn quanh cổ tay Vu Trản.
Một hành động rất thân mật.
Dù sao… người thanh niên mang nó về này cũng không phải là kẻ hoàn toàn xa lạ.