Khi Vu Trản bước đến trước một mảng tường bị sét đánh nứt ở tầng hai, phía sau cậu vang lên một tiếng gầm tức giận, có vẻ như mấy người thú bị đấu giá đã tháo chạy khỏi xích.
...Ồ, đúng là như vậy.
Những người thú đó lợi dụng sự hỗn loạn để trốn thoát, rất trùng hợp là bọn họ đều chạy về phía Vu Trản.
Mấy người thú giống cái đều mang đặc điểm của loài mèo, lúc này vì kích động mà đuôi áp sát cơ thể, đồng tử co lại, bọn họ có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Khi bọn họ nhìn thấy Vu Trản.
Từ trang phục của cậu, không thể nghi ngờ gì nữa, Vu Trản là một khách hàng tham gia buổi đấu giá.
Bọn họ lộ ra hàm răng sắc nhọn, hơi thở dồn dập, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Vu Trản.
Vu Trản bình tĩnh đối diện với ánh mắt của bọn họ, nhìn qua vai bọn họ một lúc. Qua làn khói đen, cậu có thể thấy vài người đang đuổi theo phía sau.
Vu Trản giơ tay lên, cố gắng ngưng tụ một dòng linh lực.
Người thú nữ dẫn đầu trong lòng trùng xuống, nắm chặt tay lại, đè thấp giọng nói: "Đến đi!"
Mấy người thú nữ ánh mắt sắc lạnh, chuẩn bị liều mạng chiến đấu với Vu Trản.
Nhưng điều bất ngờ là, đòn tấn công của Vu Trản không nhằm vào bọn họ. Đòn tấn công mà họ tưởng như rơi vào người mình vậy mà lại rơi xuống bức tường phía sau họ. Bức tường vốn đã yếu ớt, hiện tại liền vỡ thành đá vụn, chặn kín đường đi của những kẻ đang đuổi theo phía sau.
Vu Trản thu tay lại, lùi một bước về phía cửa ra, nhường đường cho bọn họ.
Hành động dứt khoát, không nói một lời nào.
Họ ngây người ra một lúc. Hóa ra… hóa ra cậu ta đang giúp bọn họ.
Sau một thoáng ngẩn người, bọn họ gật đầu cảm ơn Vu Trản, biến thành hình dạng động vật mèo, nhcậu chóng nhảy ra khỏi cửa.
Một trong số bọn họ trước khi chạy đi đã nhét vào tay Vu Trản món đồ đấu giá mà cô ta trộm được. Chỉ trong chốc lát, họ đã biến mất khỏi tầm mắt Vu Trản, lao về phía tự do và sự tôn trọng mà họ xứng đáng nhận được.
Vu Trản rũ mắt, vỗ nhẹ vào báo tuyết nhỏ qua lớp áo choàng.
"Chuẩn bị sẵn sàng chưa, chúng ta xuống tầng."
Báo tuyết nhỏ trong tay mơ màng giơ móng vuốt lên, như đáp lại lời của Vu Trản, nhẹ nhàng chạm vào cậu.
Vu Trản nhảy xuống.
Kinh nghiệm từ vô số buổi huấn luyện và trận chiến đã khiến mỗi động tác của cậu trở nên vô cùng nhẹ nhàng, Vu Trản không một tiếng động đáp xuống mặt đất, lách vào một góc khuất trên con phố bên cạnh, nơi không mấy ai chú ý.
Chỉ có điều cơ thể cậu chưa hoàn toàn hồi phục, những động tác này khiến xương cốt cậu có chút đau nhói.
Khi đã cách nhà đấu giá đổ nát một khoảng cách xa, cậu mới lấy ra món đồ mà người thú nữ vừa đưa cho mình.
Đó là một món cổ vật từ trái đất, một chiếc mặt nạ đồng.
Cảm giác lạnh lẽo của đồng thấm vào tay cậu, Vu Trản dừng lại một chút, sau đó mới nhẹ nhàng bỏ chiếc mặt nạ vào trong áo choàng.
Ngay sau khi mọi người ầm ĩ chạy ra khỏi nhà đấu giá, không lâu sau đó, nhà đấu giá đã sụp đổ hoàn toàn. Những kẻ vừa mới mua được món đồ hiếm bị cấm bán đứng trước đống đổ nát, đe dọa những người làm trong nhà đấu giá. Nhưng chủ của nhà đấu giá lại cảm thấy mình mới là người xui xẻo nhất, giận dữ bắt đầu đánh nhau.
Vu Trản im lặng quan sát mọi động tĩnh trong chợ đen, bước về phía cửa ra.
Chợ đen này được xây dựng dưới lòng đất, việc ra vào đều được kiểm tra nghiêm ngặt. Tuy nhiên, trận sét vừa rồi đã xé toạc mái của chợ đen, tạo ra một lối thoát mới rộng lớn.
Nhiều người hoặc là nhờ vào các sản phẩm công nghệ, hoặc là biến hình trở lại nguyên hình đã trực tiếp rời đi qua lối ra này.
Vu Trản đứng yên lặng ở rìa đám đông, nhìn những giao dịch tội ác bị gián đoạn vì sự hỗn loạn bất ngờ xảy đến.
Đầu ngón tay cậu vẫn còn giữ hai lá bùa.