Mỹ Nam Huyền Học Dưỡng Nhãi Con Ở Tinh Tế

Chương 20

Mặc dù môi trường xung quanh rất hỗn loạn ồn ào, nhưng báo tuyết nhỏ vẫn nghe thấy rõ ràng giọng nói của người thanh niên.

Vì giọng nói bị đè thấp xuống, nên cảm giác lạnh lùng thường ngày đã được giảm bớt, thay vào đó là một chút khàn khàn khó nhận ra.

Nghe thật dễ chịu.

Cũng giống như chiếc cằm xinh đẹp của người này, khiến người ta không hiểu sao lại muốn tìm hiểu sâu hơn về người này.

Báo tuyết nhỏ từ từ nhắm mắt, dẹp bỏ loại cảm giác kỳ lạ trong lòng.

Vu Trản một tay đỡ lấy thân thể báo tuyết nhỏ, tay kia không quá thuần thục mà vỗ nhẹ vào lưng nó, an ủi con thú nhỏ đang căng thẳng.

Nói ra thì, hình như đây là lần đầu tiên cậu ôm một con thú nhỏ như vậy.

Ở trong viện nuôi thú mấy ngày, cậu có tiếp xúc trực tiếp với mấy con thú lông lá nhưng không ôm trong lòng như bây giờ.

Ừm… báo tuyết nhỏ ngoan ngoãn, cảm giác cũng khá ổn.

Sau khi được vỗ về, báo tuyết nhỏ vẫn chưa hoàn toàn thư giãn, nhưng ít nhất cũng không còn giữ tư thế tấn công nữa.

Vu Trản không ép buộc, cậu đặt thú nhỏ vào trong áo choàng của mình.

Khi vừa được đặt vào trong áo choàng, báo tuyết nhỏ dù khó khăn lắm mới có thể thư giãn một chút lập tức cứng đờ người lại, đôi mắt đang nhắm lại bỗng trợn tròn lên.

Làn da ấm áp truyền nhiệt qua lớp vải mỏng.

Trên tay người thanh niên vẫn còn vương mùi của những con thú nhỏ khác, nhưng nơi nó dựa vào lúc này lại không có mùi đó.

Chỉ có một mùi lãnh đạm dễ ngửi, như những ngọn núi tuyết vừa xa xôi lại vừa quạnh quẽ.

Sức mạnh cuồng loạn trong cơ thể nó cũng bình tĩnh lại đôi chút.

Báo tuyết áp vào bụng người thanh niên, mơ màng suy nghĩ, dù nó mơ hồ cảm thấy mình đã quên mất một vài chuyện nhưng có thể chắc chắn rằng, nó chưa từng có những tiếp xúc thân mật như thế này với ai.

Thật thoải mái.

“…”

Xung quanh hỗn loạn vẫn chưa được xoa dịu. Đây vốn dĩ là một nơi đầy hỗn loạn, trận sét thình lình xuất hiện này đã tạo cơ hội cho những kẻ không có ý tốt.

Chỉ trong chốc lát, từ sàn đấu giá đến toàn bộ chợ đen, mọi thứ đều bắt đầu trở nên sôi sục.

"Đại lão? Đại lão?"

Hai người thú hoảng hốt chạy ra từ cái lỗ lớn do sét đánh làm thủng bức tường từ căn phòng bên cạnh.

Lúc đầu bọn họ định vào cùng một phòng với Vu Trản. Bị đánh cho khϊếp sợ là một chuyện, nhưng trong lòng vẫn có chút tính toán riêng lại là chuyện khác. Tuy nhiên, sau khi Vu Trản vào phòng, cậu lại không chút do dự đóng sầm cửa lại, khiến bọn họ chỉ còn cách thất vọng mà đi sang phòng bên cạnh.

Âm thanh vừa rồi chắc chắn chỉ có thể là do ai đó mang theo vũ khí bị phát hiện trễ, hoặc là một người thú mạnh mẽ nào đó mất kiểm soát.

Vì vậy, ngay khi hỗn loạn xảy ra, họ nghi ngờ chính vị đại ca ít nói, mạnh mẽ này là người tạo ra vụ nổ sét.

Thế nhưng khi họ chạy đến, chỉ thấy… Vu Trản ung dung ngồi trên ghế, hoàn toàn tách biệt với sự hỗn loạn xung quanh.

Người thú: "…?" Được rồi, có thể loại trừ khả năng do vị đại ca này mất kiểm soát.

Vu Trản không thèm liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái.

Cậu đang kiểm tra các vật phẩm được đấu giá lần này. Ngoài thú nhỏ và những người thú được đấu giá lúc trước, còn lại chỉ toàn là vũ khí và đá năng lượng, không có sinh vật sống nào khác.

Khi bức tường sắp sụp đổ, Vu Trản mới từ từ đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Hai người thú muốn theo sau, nhưng chưa đi được mấy bước, một nhóm người liền xông tới, gầm thét chặn đường bọn họ lại.

"Đồ chết tiệt, cuối cùng cũng tóm được hai người các ngươi! Hàng lần trước là hàng kém chất lượng! Đồ hèn hạ! Đồ xảo trá!"

"Đúng là hàng kém chất lượng đó thì làm sao?"

Vu Trản liếc mắt nhìn qua ân oán giữa bọn họ, ôm thú nhỏ trong áo choàng, không chút do dự rời khỏi nhà đấu giá.

"Chạy rồi sao? Con nô ɭệ tôi mới mua sao lại chạy mất rồi!"