Viện trưởng - người luôn giữ được bình tĩnh hiện tại bị tin tức này làm cho shock đến mức suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, ông nhìn Vu Trản, ngây ra một hồi lâu sau đó mới run rẩy hỏi.
“Vậy… vừa rồi tiếng động lớn đó là do cậu tạo ra à?”
“Ừm.”
Raymond: “…”
Tiểu Vu tuy có vóc dáng cao ráo nhưng so với người thú, sự chênh lệch kích thước ấy giống như một con cừu nhỏ bước vào ổ thú dữ vậy.
Thế nhưng, chính Tiểu Vu trầm lặng này lại trực tiếp cho nổ cả chợ đen.
Cảm ơn, thế giới quan của tôi lại bị thay đổi một lần nữa rồi.
Trong lúc đối thoại, khoang điều trị trước mặt hai người vẫn đang hoạt động cần mẫn. Vết thương của báo tuyết nhỏ phục hồi với tốc độ vô cùng chậm chạp.
Dù vậy, quá trình này có lẽ rất đau đớn. Báo tuyết nhỏ cuộn mình lại thành một cục, đuôi yếu ớt rũ xuống.
Nếu nghe kỹ, còn có thể nghe được tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào của nó.
Vu Trản chăm chú nhìn báo tuyết nhỏ, ngón tay hơi cuộn lại, không rõ bản thân hiện đang có cảm giác gì. Cậu nhìn một lúc rồi mới nhận ra vẻ mặt của viện trưởng có chút vặn vẹo.
Cậu có chút nghi ngờ nói: “Yên tâm, tôi sẽ không cho nổ viện nuôi thú đâu.”
Raymond vẫn với vẻ mặt phức tạp: “…Tôi biết rồi.”
“À.” Vu Trản nhíu mày: “Vậy bọn họ có khả năng sẽ tìm đến tận nơi không?”
Về lý thuyết mà nói, điều đó sẽ không xảy ra. Nghĩ đến sự an toàn của viện nuôi thú, cậu đã không tự mình thi triển phù chú mà toàn bộ đều được thực hiện một cách gián tiếp. Hơn nữa, cảnh tượng lúc đó thật sự rất hỗn loạn, cậu đã tránh xa đám đông và camera giám sát, đồng thời cũng tiện tay phá hủy luôn những camera không thể tránh được.
“Đừng lo, hiện tại họ chắc đang bận xử lý hậu quả rối rắm rồi.” Viện trưởng thở dài: “Ý tôi là, Tiểu Vu, lần sau nhất định phải chú ý an toàn đó.”
Cách nhắc nhở này sao lại giống y như lão sự phụ của cậu vậy.
Vu Trản im lặng vài giây rồi gật đầu đồng ý.
Lúc này, tiếng lăn bánh của robot từ cửa vọng đến. Mấy con thú nhỏ tò mò ngồi trên đầu robot, đi theo sau.
“Ngao ô.”
Sói đen nhỏ nhỏ giọng kêu Vu Trản.
Vu Trản chợt nhớ ra điều gì đó, cậu vẫy tay gọi ba con thú nhỏ năng động nhất.
Lần này, hổ trắng nhỏ vốn dĩ là con ngoan ngoãn và yên tĩnh nhất, lại là con đầu tiên nhảy xuống khỏi đầu robot, vài bước nhảy đến bên chân Vu Trản, vừa kêu vừa rêи ɾỉ. Hồ ly nhỏ và sói đen nhỏ không chịu thua cũng chạy tới.
Vu Trản bế chúng lên, đặt chúng lên chiếc bàn cạnh khoang điều trị. Cậu chỉ vào báo tuyết nhỏ trong khoang điều trị, hỏi: “Các cậu có nhận ra con báo tuyết nhỏ này không?”
Ba con thú nhỏ không vội nhìn vào khoang điều trị. Khi đến gần, chúng ngửi thấy mùi của con thú nhỏ khác trên người Vu Trản.
Đó là mùi chỉ có thể lây lan khi chúng ở gần trong một khoảng thời gian dài!
Lông trên lưng mấy con thú nhỏ dựng đứng lên.
Hứ, nhân loại xinh đẹp này nói là ra ngoài mua đồ, kết quả lại ôm một con thú nhỏ khác trở về!
Khoan, đợi đã, là báo tuyết sao?
Mấy con thú nhỏ dừng động tác giận dữ lại, nhón chân lên, nhìn về phía khoang điều trị.
Chúng lục lại trong trí nhớ có chút hỗn loạn, sau đó gật đầu.
Hình như là có quen.
“Được rồi.” Vu Trản xoa xoa đầu của chúng để trấn an, quay đầu nói với Raymond: “Con báo tuyết nhỏ này chắc là con thứ tư mà ông nói, bị người ta mang đi rồi.”
“Tôi hiểu rồi.” Raymond trầm tư: “À đúng rồi, buổi chiều ngày mai viện nuôi thú sẽ chính thức bắt đầu tuyển dụng. Tôi có thể sẽ bận một chút, đám thú nhỏ giao cho cậu đó.”
“Ừm.”
Khoang điều trị đã hoạt động suốt sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng mới xử lý xong vết thương bên ngoài và nội thương của báo tuyết nhỏ.
Báo tuyết nhỏ vừa ra khỏi khoang điều trị vẫn còn đang ngủ say. Vu Trản đặt nó vào phòng bảo dưỡng đặc biệt, cài đặt lại các tham số cho robot chăm sóc rồi quay về ký túc xá của mình.