Vào khoảng giờ Dậu, bốn khắc, Dung Nguyệt và Niệm Tuyết lặng lẽ rời khỏi Khải Tường Cung.
Trời vừa nhá nhem tối, con đường dài ở Tây Lục Cung đã được các cung nhân thắp sáng bằng những chiếc đèn l*иg đặt sát mặt đất. Hai người không dừng lại mà nhanh chóng tiến thẳng đến Ngự Hoa Viên.
Lúc này, Ngự Hoa Viên yên tĩnh lạ thường, làn gió nhẹ nhàng thổi qua, hai người dựa vào ánh sáng mờ nhạt của đèn l*иg để nhanh chóng tìm được vị trí của mấy cây đào.
Dung Nguyệt dặn Niệm Tuyết rằng, chỉ được hái những nụ hoa đào chưa nở, như vậy mới có thể pha được trà đào ngon.
Nàng còn căn dặn, không được hái toàn bộ nụ hoa trên một cành, chỉ nên hái khoảng năm đến tám nụ hoa trên mỗi cành để tránh bị phát hiện.
Niệm Tuyết hiểu ý, gật đầu đồng tình.
Nói là làm, cả hai nhanh chóng phối hợp nhịp nhàng, bắt tay vào việc. Họ cố gắng hoàn thành trong thời gian ngắn nhất, bởi đến đây không chỉ nguy hiểm mà còn phải nơm nớp lo bị phát hiện.
Quan trọng nhất, họ phải trở về Khải Tường Cung trước giờ Dậu, bốn khắc, khi chìa khóa các cung được khóa lại. Nếu không, chắc chắn sẽ gây ra rắc rối lớn.
Một góc Ngự Hoa Viên, Khang Hi đang chậm rãi tản bộ, dáng vẻ nhàn nhã. Tổng quản thái giám bên cạnh, Lương Cửu Công, cầm một chiếc đèn l*иg sừng dê, rất tận tụy chiếu sáng đường đi phía trước cho Khang Hi.
Tuy nhiên trong Ngự Hoa Viên đã có những chiếc đèn l*иg đặt sát đất để chiếu sáng, hành động này của ông ta thật ra chẳng mấy cần thiết.
Đi dạo một hồi lâu, Khang Hi định lên tiếng bảo quay về, thì từ phía không xa vọng lại tiếng phụ nữ trò chuyện.
Lập tức, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Khang Hi là: có người đã để lộ hành tung của hắn. Có phi tần hoặc cung nữ nào đó cố ý đến Ngự Hoa Viên, giả vờ tình cờ gặp hắn.
Dù sao thì chuyện này trong hậu cung không phải là hiếm.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, hắn cảm thấy điều này không thể xảy ra. Việc hắn quyết định đến Ngự Hoa Viên là ngẫu nhiên, hoàn toàn không báo trước cho ai, lấy đâu ra chuyện hành tung bị lộ.
Hơn nữa, hắn bước vào Ngự Hoa Viên từ cổng Khôn Ninh của cung Khôn Ninh, chứ không đi qua bất kỳ con đường nào của Đông Lục Cung hay Tây Lục Cung. Làm sao có phi tần hay cung nữ nào bắt gặp hắn được?
Vậy thì lạ thật, muộn thế này, ai còn chưa quay về cung mà đi loanh quanh ở đây?
Khang Hi ra hiệu im lặng với Lương Cửu Công và hai tiểu thái giám đi theo, sau đó lặng lẽ tiến về phía phát ra tiếng nói.
Đến gần hơn, dưới ánh sáng của những chiếc đèn l*иg xung quanh, hắn cuối cùng nhìn thấy hai cung nữ nhỏ đang đứng dưới gốc cây đào, bận rộn hái hoa một cách vô tư, chẳng để ý gì đến xung quanh.
Khang Hi thầm nghĩ: Hừ, hai cung nữ này gan thật, trời tối còn dám đến Ngự Hoa Viên hái hoa, chẳng sợ bị bắt làm thích khách sao.
Hắn định lên tiếng hù dọa, để họ sợ mà rời đi, nhưng chưa kịp thì đã nghe một cung nữ nói với người còn lại, người mà hắn chỉ thấy bóng lưng thon thả:
"Chủ tử, hái cũng đủ rồi, chúng ta về thôi. Về sớm, nô tỳ cũng an tâm hơn."
Khang Hi bất ngờ. Thì ra hắn đoán sai, cứ tưởng cả hai đều là cung nữ, không ngờ trong đó lại có một chủ tử dẫn theo cung nữ làm kẻ trộm hoa.
Người được gọi là chủ tử, với dáng vẻ mảnh mai, đáp:
"Xong ngay đây, đợi ta hái xong cành này đã. Ngươi yên tâm, giờ này làm gì có ai đến Ngự Hoa Viên chứ."
Khang Hi: … Nói nghe chắc chắn nhỉ, chẳng lẽ ta không phải người, mà là ma sao?
Hắn cố ý hắng giọng, nghiêm khắc lên tiếng:
"Ai ở đó?"
Quả nhiên, vừa dứt lời, dưới gốc cây đào lập tức rối loạn như đàn gà bị hoảng.
Chỉ nghe thấy người được gọi là chủ tử hoảng hốt hét lên với cung nữ:
"Chạy mau, có người đến!"
Hai người vội vã chạy trốn trong ánh mắt kinh ngạc của Khang Hi, vừa lao ra khỏi gốc cây đào vừa tìm đường tẩu thoát mà không kịp nhìn đường.
Khang Hi không nhịn được bật cười.
Hắn nhướn mày ra hiệu cho hai tiểu thái giám phía sau:
"Chặn họ lại."
Hai tiểu thái giám lập tức hiểu ý, trong chớp mắt đã lao về phía hai bóng người, động tác nhanh nhẹn như thể có chút võ công.
Khang Hi vẫn điềm tĩnh đứng chờ tại chỗ. Chẳng mấy chốc, bốn bóng người đã xuất hiện trở lại trong tầm mắt của hắn.
Phía trước, hai người đi từng bước nặng nề, chậm chạp lê từng bước chân, không những thế còn vừa đi vừa lẩm bẩm, cố gắng nịnh nọt hai tiểu thái giám đi sau.
Ý tứ của họ rõ ràng: mong hai thái giám rộng lượng, tha cho họ đi.
Khang Hi thầm nghĩ: Đến nước này rồi mà hai người này vẫn còn không từ bỏ hy vọng muốn thoát sao.
Lúc này, Dung Nguyệt thực sự muốn khóc không ra nước mắt.
Chẳng phải nàng chỉ hái mấy bông hoa đào thôi sao? Có cần phải truy đuổi như đuổi thỏ, đuổi nàng chạy khắp Ngự Hoa Viên thế này không?
Đúng là số nàng đen đủi. Chỉ vì hái ít hoa đào mà bị hai tiểu thái giám bắt gặp. Nàng đã khẩn khoản, nói đủ thứ lời hay ý đẹp, nhưng hai người họ chẳng thèm nghe, mặt lạnh như băng, bất động như núi, chỉ đẩy nàng và Niệm Tuyết đi về một hướng.
Trời ạ, nàng đâu phải cừu, cần gì phải dồn ép thế này. Chẳng lẽ phía trước còn có mãnh thú chờ đợi hay sao?
Nghĩ đến đây, tim Dung Nguyệt đập thình thịch, lo lắng dâng lên đến cổ họng.
Không còn cách nào khác, nàng từ bỏ việc tiếp tục nịnh nọt hai tiểu thái giám mà ngẩng đầu nhìn về phía trước. Quả nhiên, bên cạnh một cây bách cổ thụ, nàng nhìn thấy hai bóng người.
Ban đầu, dưới ánh sáng mờ nhạt, nàng không rõ họ là ai. Nhưng khi khoảng cách ngày càng gần, cuối cùng nàng cũng nhận ra đó là ai.
Không ngờ lại là Khang Hi trong bộ thường phục màu xanh, bên cạnh là tổng quản thái giám Lương Cửu Công.
Nhìn rõ người trước mặt, Dung Nguyệt không chỉ muốn khóc mà còn muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống.
Nàng thật sự xui xẻo đến mức này sao? Chỉ lén đến Ngự Hoa Viên hái chút hoa đào, lại đúng lúc bị Khang Hi bắt quả tang. Đúng là trời không muốn để nàng sống nữa mà.
Trong đầu Dung Nguyệt, hàng loạt ý nghĩ lướt qua như cơn bão.
Suy nghĩ đáng sợ nhất là: Liệu Khang Hi có vì chút hoa đào này mà trực tiếp ban chết cho nàng không?
Vừa nghĩ đến đây, bước chân nàng bỗng chậm lại. Nàng cố kéo dài thời gian, nghĩ rằng có thể trì hoãn được chút nào hay chút ấy. Biết đâu Khang Hi đại lượng, chẳng mấy chốc đổi ý, chẳng thèm quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này.
Đúng vậy, so với quốc gia đại sự, việc hái chút hoa đào pha trà chẳng phải chỉ là chuyện nhỏ như con kiến sao.
Niệm Tuyết lúc này cũng đang hoang mang lo sợ. Nếu là một dịp khác mà chủ tử gặp Hoàng thượng, chắc chắn nàng sẽ vui mừng khôn xiết. Nhưng với cách gặp mặt hôm nay, nàng chỉ muốn bật khóc nức nở.